Chương 1: Trả giá

Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Đào Hoa Lộ 08-10-2024 22:25:13

"Cô bán con trai thì có gì tốt? Lại còn đòi tận trăm tệ, sao cô lại vô liêm sỉ vậy? Nếu nói một trăm thì là một trăm, tâm không đủ sẽ bị thiên lôi đánh xuống có biết không?" Thật là vô lương tâm! "Một đứa là một trăm, hai đứa tất nhiên sẽ là hai trăm, mà bà nói tâm ai không đủ? Bà tự nói bà đó." Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng nét mặt tràn đầy kinh thường. Cô tin chắc đối phương nhất định sẽ đồng ý, đừng nói là hai trăm, năm trăm họ cũng sẽ đáp ứng. Người ở thôn quê coi trọng việc hương khói hơn tròng mắt, gia đình không có con trai sẽ bị chọc cột sống mà chết, không ai cung phụng, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, coi như hù chết bọn họ. Vợ chồng họ Triệu sống hơn hai mươi năm không đẻ ra được quả trứng, xây ra được ngôi nhà gạch ngói này có ích lợi gì? Đến lúc mắt nhắm xuôi tay không biết ai tốt số hơn. Bà Triệu cùng chồng không đồng ý, đã nói một trăm tệ, sao giờ lại thay đổi rồi? Một trăm tệ đủ để họ tiết kiệm trong hai năm. Những thanh niên có học thức này thực sự làm người ta chán ghét, làm không được việc, chỉ chuyên môn chơi trò lừa gạt người khác. "Nếu không thì ôm một đứa thôi." Bà Triệu nhăn nhó lải nhải. "Không cần đánh đố, tôi đi." Người phụ nữ làm bộ quay người: "Nếu không phải cần dùng tiền gấp, 500 tệ tôi cũng không giao người cho bà." Tuy rằng bản thân cô có hơi chán ghét con trai mình, nhưng chúng đều là hai đứa nhỏ mạnh khoẻ xinh đẹp, người ngoài nhìn vào còn thấy hâm mộ nữa là. Thật ra cô cũng cố làm ra vẻ lừa gạt đối phương một chút, vì cô đã quyết định ôm tiền chạy lấy người, sẽ không mang mấy đứa nhỏ này theo cùng. Bà Triệu lôi kéo cánh tay cô, không cho đi: "Này, cô đừng đi!" Sức lực của phụ nữ sống ở nông thôn có hơi lớn, kéo một chút mà khiến người phụ nữ lảo đảo. "Làm cái gì vậy? Các người mua bán không được còn muốn cướp hả?" Người phụ nữ tức muốn hộc máu, quơ tay muốn đánh lại. Hai người đàn bà xô xô đẩy đẩy, sức của bà Triệu mạnh hơn chút, người phụ nữ bị bà đẩy loạng choạng, chân vướng té ngã, đập đầu vào góc bàn. Cô hét lên một tiếng "Ô" đau đơn, rồi im lìm không cử động nữa. "Đừng giả bộ, cô mau đứng dậy đi." Bà Triệu lay người nằm dưới đất. "Ông xem, có phải đã chết hay không?" Thấy người phụ nữ không nhúc nhích, bà dần trở nên căng thẳng. Ông Triệu xua tay, bình tĩnh nói: "Không thể, mới đụng nhẹ một cái, chết thế nào được?" Bà Triệu tiến lại gần, cúi người sát vào, phát hiện người phụ nữ đã tắt thở, bà hoảng sợ, nhảy phắt dậy thì thầm trong miệng: "Nó chết rồi, là chết rồi đó." "Đừng nói bậy, cái gì mà người chết, mau véo cô ta dậy." Tay chân run rẩy, bà Triệu vẫn cố gắng tự trấn áp bản thân, thẳng tay nhấn vào huyệt nhân trung của người phụ nữ, tuy nhiên vẫn không có phản ứng. Ông Triệu cũng sợ xảy ra tai nạn, vội vàng chạy tới giúp đỡ, nhưng ông vừa mới đụng vào thì người phụ nữ đang nằm im bỗng nhiên mở choàng mắt. Trước đó đôi mắt vốn dĩ đã xinh đẹp, nhưng luôn coi thường nhìn bọn họ. Thì bây giờ, cặp mắt ấy lại bắn ra tia lung linh trong trẻo, đang lạnh lùng nhìn họ. "Ôi!" Ông Triệu bỗng thấy sợ hãi, run lên, vô thức kéo tay vợ, đề phòng nhìn người phụ nữ kia. Trong đầu Khương Lâm đau nhức như có vô số kim châm đâm vào, tầm mắt trở nên mơ hồ, cô cố gắng dùng sức chớp chớp, qua vài giây mới dần khôi phục. Tuy rằng ánh sáng xung quanh không sáng lắm, nhưng liếc nhìn một cái cũng biết có sự khác lạ, sao lại thay đổi địa điểm rồi? Mới vừa tỉnh lại, đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo, vẫn còn đang suy nghĩ đã đụng vào đâu, tại sao lại thay đổi môi trường? Ảo giác à? Hay là do hôn mê lâu quá rồi? Cô vô thức dụi mắt, khi ngước lên, cô nhìn thấy cặp đôi đang hoảng sợ đối diện. Lông tơ cả người Khương Lâm dựng đứng, nháy mắt trợn tròn hai tròng, cô đứng lên làm tư thế phòng thủ, hét lớn: "Các người là ai? Các người định làm gì? Biện Hải Đào, ngươi lăn ra đây, ngươi làm cái trò gì vậy hả? như vậy là phạm pháp!" Chẳng lẽ mình bị tên tra nam này bán vào thâm sơn cùng cốc rồi? Tuy rằng cô cũng có xem qua một ít tiểu thuyết, có cái gì mà xuyên không, trọng sinh, nhưng khi thực sự gặp đúng chuyện này thì cô cũng không dám nghĩ nhiều, suy nghĩ đầu tiên chính là mình bị người ta đánh thuốc mê rồi bắt cóc đến đây. Trong đầu cô bây giờ đang chớp loé lên mười ngàn biện pháp và khả năng đối phó. Lúc đó cô đang sơn sửa lại căn nhà mới thì Biện Hải Đào, cũng là vị hôn phu của cô, đã lấy giấy chứng nhận mới được nửa năm, đột nhiên đi đến rồi không chần chừ nói ra câu muốn chia tay.