Trình Như Sơn nhìn thoáng rồi đưa tay cầm lấy, mặc dù từ trước đến nay anh luôn bình tĩnh và đạm mạc, đối với vật ngoài thân cũng không để ý nhiều, nhưng lúc này cũng không kiềm chế nổi mà hai mắt sáng ngời: Thế mà lại có bảy ngàn khối.
Thời bây giờ, công nhân bình thường một tháng cũng chỉ có hơn ba mươi khối, xã viên bình thường một ngày cũng vậy, cũng chỉ có thể kiếm được chút tiền, cho nên số tiền này quả thực là một con số khổng lồ.
Ngoại trừ khoản ăn mặc có chút tiêu phí thì cũng không có gì phải lo nhiều.
Sầm đội trưởng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, rốt cuộc thì trên mặt Trình Như Sơn cũng có một chút biến hóa, khụ khụ, không dễ dàng a, phía trước cái cậu này cười đều giả mù sa mưa mà dẫn dắt châm chọc, thế nhưng lúc này lại thấy tiền là sáng mắt!
Hắn vỗ vai Trình Như Sơn lần thứ hai: "Được rồi, đi làm thủ tục về nhà đi. Lúc đưa vật tư đến, nhớ đưa tới đây cho chúng tôi ít rau dưa, trứng và cá đấy."...
Sau một đêm ngủ say, buổi sáng, Khương Lâm tỉnh lại còn có chút mơ hồ, mở to mắt ra thấy trên nóc nhà đã mù mịt khói, thân cây gỗ lương cao lớn, phòng được quét vôi tường, nhìn có chút giống phòng của bà ngoại mình.
Mẹ của cô tái giá gả cho một người khác, mà mẹ con hai người bọn họ là một đôi tinh quái. Trước mặt mẹ Khương Lâm thì đối xử với cô rất nhiệt tình. Trước khi em trai cô được sinh ra, bọn họ đối với cô cũng tạm được. Sau này cô mới biết thật ra mẹ cô không muốn có con, ít nhất là lúc cô còn nhỏ thì bà không muốn. Chính là hai mẹ con biết diễn kịch kia đã lập mưu, giả bộ mang bao cao su để khiến bà mang thai ngoài ý muốn.
Mấy chuyện này đều do bà ta cùng thân thích khoe khoang, sau đó bị Khương Lâm nghe được.
Đợi đến sau khi sinh ra em trai, hai mẹ con nhà kia chèn ép cô với đủ mọi hình thức, không chịu buông tha cho Khương Lâm. Ngay từ đầu, cô đã rất tức giận mà nháo lên, kết quả cái cách này của cô hoàn toàn sai lầm, ngược lại khiến mối quan hệ giữa mẹ cô và cô càng ngày càng gay gắt, xa cách, cô thấy mẹ cô đã không còn chút tình thương với cô nữa, mà mẹ cô bà lại cảm thấy cô đến thời kỳ phản nghịch khó quản.
Sau đó, có một lần cô nảy ra ý nghĩ, dùng máy ghi âm ghi lại lời hai mẹ con nhà kia, rồi sẽ đưa bằng chứng này cho bà xem.
Khi đó, cô còn trẻ tuổi, cũng không hiểu hôn nhân gia đình vó những chỗ cùng bất đắc dĩ, chỉ cho rằng thế giới này luôn phân rõ trái phải và đúng sai.
Nếu không có em trai, có lẽ mẹ cô có thể rời khỏi cha dượng, sẽ trở lại yêu thương cô hết lòng, nhưng bởi vì có em trai, cô làm thế này cũng chỉ khiến mẹ mình trở nên khó xử, mà cô thì rất yêu bà nên cô có lẽ đúng là sinh ra chỉ thừa thãi mà thôi.
Ngẫm lại tuy rằng cô rất quật cường, nhưng cô cũng là người khao khát tình yêu thương, mặc dù chính bản thân cô cũng không muốn thừa nhận.
Nếu không thì Biện Hải Đào sẽ không dễ dàng khiến cô bị lung lay như thế.
Khi ấy, cô chán ghét ba ruột có ngoại hình anh tuấn nhưng lại rất sến súa của mình, càng chán ghét cha kế có dáng người cường tráng, tính cách thì hung hăng, mà Biện Hải Đào thì cao 1 mét 75, con người thoạt nhìn đoan chính gần gũi, tính tình phóng khoáng dễ chịu, càng làm cô cảm thấy có cảm giác an toàn.
Biện Hải Đào từ một anh chàng nhà nghèo mà trở thành một sinh viên suất sắc, còn học liên tục lên thạc sĩ và tiến sĩ, cũng chính là người của thôn bọn họ, thậm chí bọn họ còn rất kiêu ngạo, ai ai cũng khen ngợi một câu rằng anh ta là thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn.
Hai người biết nhau đã nhiều năm, hắn đối cô cũng rất chăm sóc và ôn nhu, nhưng cô vẫn có cảm giác hắn ta ghét bỏ mình bằng cấp thấp, mà chỉ là thích vẻ ngoài xinh đẹp, luôn chăm chỉ kiếm tiền của cô thôi.
Kỳ thật khi còn nhỏ cô cũng học rất tốt, chỉ là vào thời kỳ phản nghịch không có ai dạy bảo, khiến thành tích xuống dốc không phanh, sau này khi làm việc thì cũng chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh người khác. Thế là nhân lúc cô cùng mẹ cô lại tiếp tục cãi nhau, dưới sự tức giận, cô quyết định bỏ học đi làm công, bốc gạch còn hơn là chỉ lo xem sắc mặt người khác.
Tuy rằng ở thế giới kia cuộc đời của cô cũng không suôn sẻ, nhưng đó lại là quê hương mà cô vẫn luôn quen thuộc từ nhỏ, thật đáng tiếc, rốt cuộc thì chắc là cô cũng không thể trở về được?
Cô nhắm mắt lại đem những giọt nước mắt chua xót chưa kịp chảy xuống nuốt trở lại, cố gắng khóa chặt những tình cảm mãnh liệt của mình vào tận sâu trong tâm hồn.
Mặc kệ ở nơi nào, cô đều phải cố gắng sống một cách thoải mái tự tại, đây chính là điều mà cô tự mình ngẫm ra.
Trình Tiểu Bảo cũng tỉnh, nhóc con lăn một cái rồi bò dậy nhìn đông nhìn tây, chờ nhìn đến Khương Lâm nằm ở bên người thì lập tức nhoẻn miệng cười —— mẹ vẫn ở đây!
Nhóc xoa xoa tay nhỏ, đôi mắt to tỏa sáng đầy vui sướng, lặng lẽ thò lại gần một chút nhìn Khương Lâm.
Mẹ cũng thật đẹp a.