Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)
Bá Đạo Chủng Thái06-09-2024 14:37:06
Lúc này, mùi máu tươi nồng nặc càng kích thích con zombie, nó ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, vắt kiệt dị năng toàn thân thề muốn bắt được con mồi trước mắt.
Hổ trắng lớn cũng không thèm tỏ ra yếu thế, mạnh mẽ nhào tới.
Cuối cùng, đầu và thân zombie chia lìa hai nơi, ầm ầm ngã xuống đất.
Hổ trắng lớn giết zombie xong cũng bị trọng thương, khoan hãy nói đến vết thương đang chảy máu đầm đìa trên cơ thể nó, thứ khiến cho người ta kinh hãi nhất chính là vết thương trên bụng nó, sâu đến mức dường như có thể nhìn thấy ruột bên trong.
Thân hình hổ trắng lớn nhẹ nhàng lảo đảo, nó đi về phía núi vài bước, cuối cùng không thể gắng gượng nổi nữa, vì mất máu quá nhiều mà choáng váng, nặng nề ngã xuống đất.
Mặc dù vậy, nó vẫn giãy giụa bò qua, dòng máu đỏ thẫm trên mặt đất vẽ ra một đường máu.
Dần dần, hổ trắng lớn không bò nổi nữa, cảm nhận được sinh mệnh của mình đang chậm rãi xói mòn, đôi mắt hổ màu lam nhạt cũng từ từ tối lại.
Đúng lúc ấy, dường như nó nghe được âm thanh gì đó, hai tai tròn nhỏ nhẹ nhàng run lên, cố sức ngước mắt nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang chạy về phía mình, sau đó chỉ còn lại bóng tối.
Cùng lúc đó, Kiều Nghệ vừa mới tìm một vòng ở gần hang động nhưng vẫn không thấy hổ mẹ đâu bèn quay trở lại hang chờ nó về, đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, dường như tiềm thức đang nhắc nhở cô có chuyện gì không tốt đã xảy ra, sự bất an nồng đậm bao trùm cả người cô.
Không, không thể nào đâu, hổ mẹ lợi hại như vậy, nó nhất định sẽ không sao.
Kiều Nghệ không ngừng an ủi bản thân mình nhưng đôi mắt cực kỳ giống với hổ mẹ lại bịt kín một tầng hơi nước, cuối cùng ngưng đọng lại thành nước mắt, lăn dài như chuỗi ngọc đứt dây.
Cả buổi tối Kiều Nghệ không dám chợp mắt, mãi đến hừng đông mới không ngăn cản được cơn buồn ngủ, cô bèn ngồi xổm trên mặt đất, đầu tựa vào vách đá ngủ thiếp đi, chỉ là cô ngủ không được yên ổn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nức nở bất lực.
Xào xạc...
Gió nhẹ thổi qua, cành cây lay động phát ra tiếng động.
Kiều Nghệ tựa vào vách đá bừng tỉnh, đưa mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa hang động, ý thức quay về, phát hiện ra trời đã sáng, cô vội vàng chạy ra ngoài núi, không thấy bóng dáng của hổ mẹ đâu, sự bất an trong lòng không ngừng lan rộng.
Sao lại như vậy? Sao đến giờ còn chưa quay trở về?
Kiều Nghệ lo lắng cất bước chân ngắn tũn đi dạo một vòng quanh hang động, cuối cùng phạm vi không ngừng mở rộng, mất ba ngày mới đi được hết ngọn núi nhưng đáng tiếc, cô vẫn chưa phát hiện ra hổ mẹ.
Kiều Nghệ gần như tuyệt vọng, không ai biết cô đã trải qua ba ngày này như thế nào, chỉ cần nghĩ đến hổ mẹ có thể đã gặp phải bất trắc nào đó ở nơi cô không nhìn thấy là nước mắt của Kiều Nghệ lại lộp bộp rơi xuống, trong ngực buồn bực đến mức sắp hít thở không thông, thầm hận vì sao mình không thể lợi hại hơn một chút, nếu vậy thì hổ mẹ sẽ không biến mất như hôm nay rồi!
Kiều Nghệ không tìm được hổ mẹ ở trên núi đành phải chuyển trọng tâm ra ngoài núi.
Biết đâu hổ mẹ đang ở ngoài núi thì sao?
Cô biết rõ khả năng này rất nhỏ nhưng vẫn tự nói thầm với bản thân mình như vậy.
Biết đâu được?
Miễn là có một khả năng dù rằng rất nhỏ, cô cũng không muốn từ bỏ.
Khi Kiều Nghệ xuống gần đến chân núi, hai cái tai tròn nhỏ trên đầu lại run lên, nhạy bén nghe được có người đang nói chuyện, bốn chân ngắn tũn đang cất bước về phía trước khẽ dừng một chút rồi phóng dị năng ngăn cách ra, sau khi cái lồng vô hình bao phủ lấy cô, cô mới rón rén khẽ khàng đi ra ngoài.
Còn chưa nhìn thấy người đâu mà Kiều Nghệ đã ngửi thấy mùi mì tôm trước, đã lâu rồi cô không được ăn thức ăn của con người nên giờ phút này đã thèm đến nước miếng không ngừng tiết ra, cô cố nén cơn thèm, chầm chậm tới gần.