Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)
Bá Đạo Chủng Thái06-09-2024 14:37:07
Việc hổ mẹ tự lấy bản thân mình làm ví dụ giảng dạy đã giúp Kiều Nghệ học được cách săn bắt con mồi, cô thử tự mình săn bắt vài lần, ba lần trước vì chưa nắm chắc được góc độ cắn nên đã để thỏ trốn thoát. Đến bây giờ là lần thứ tư, cuối cùng cô đã tìm được góc độ chính xác, cắn trúng cổ họng của thỏ trắng.
Hàm răng sữa nhỏ của cô không bén nhọn như của hổ mẹ nên không thể dễ dàng cắn nát cổ họng thỏ trắng như nó vậy nên đành phải dùng hết sức lực toàn thân cắn vào cổ họng thỏ trắng.
Kiều Nghệ có thể cảm nhận được hàm răng sữa của mình đâm xuyên qua bộ lông mềm mại của thỏ xuyên vào da, dòng máu nóng ấm thẩm ra rơi vào trong miệng cô, cô cắn chặt hàm răng, nhẫn nại chịu đựng.
"Chít... Chít..."
Theo thời gian trôi qua, lực giãy giụa của thỏ trắng trong miệng Kiều Nghệ càng ngày càng nhẹ, cô cảm giác được sinh mệnh của thỏ trắng đang dần dần trôi đi.
Hơn mười phút sau, con thỏ trắng không còn giãy giụa gì nữa, hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Sau khi Kiều Nghệ cảm giác được thì hai mắt sáng ngời, vội vàng bò dậy từ trên bãi cỏ, toàn bộ quá trình cô không nhớ ra phải thả lỏng miệng mà cứ cắn cổ họng thỏ trắng, lảo đảo chạy về phía hổ mẹ như vậy.
Cô đứng trước mặt hổ mẹ, buông thỏ trắng trong miệng ra rồi cúi đầu đẩy đẩy con thỏ trắng về phía hổ mẹ.
"Gừ..." Mẹ ơi! Đây là con mồi đầu tiên mà con săn được với tư cách là hổ đó!!
"Gừ..."Con vui quá xá là vui luôn á mẹ ơi!
"Gừ gừ..." Mẹ, con cho mẹ con mồi này đó! Mẹ mau ăn đi!
Hổ mẹ đã chăm sóc cô trong hai tháng qua, đã vậy còn dạy cô cách săn bắt động vật, vì vậy cô đã quyết định để hổ mẹ thân yêu của mình ăn đầu tiên!!
Ánh mắt Kiều Nghệ sáng như sao ngửa đầu lên nhìn hổ mẹ, trong lời nói tản ra sự vui sướng tràn ngập.
Hổ mẹ cảm nhận được cũng cúi đầu, vầng trán nhẹ nhàng chạm vào con non, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của hổ con, nó bắt đầu ăn con mồi đầu tiên mà con non săn bắt được.
Mặc dù con thỏ trắng này không đủ để hổ mẹ nhét kẽ răng nhưng nó vẫn ăn rất ngon miệng, chẳng qua nó chỉ ăn một nửa, nửa còn lại nó đẩy đến trước mặt con non.
Con ngươi tròn vo của Kiều Nghệ phóng đại, cô hơi kinh ngạc.
Ơ kìa? Mẹ đang để lại một nửa thịt thỏ cho cô sao?
Dường như hổ mẹ đáp lại nghi hoặc của Kiều Nghệ mà lần thứ hai đẩy đẩy con thỏ trắng.
Quả nhiên, hổ mẹ đang để phần lại một nửa con thỏ cho cô rồi!
Kiều Nghệ ngây ngốc vài giây, đến khi phản ứng lại, đôi tai tròn đáng yêu trên đầu cô vui vẻ rung lên.
"Gừ..." Mẹ ơi, con biết mẹ là tốt nhất mà!
Kiều Nghệ trước hết cọ cọ hổ mẹ sau đó mới hưởng thụ thành quả lần đầu tiên săn mồi của mình với hình hài con hổ.
Ai da, cũng không biết có phải do cô tự mình săn bắt được hay không mà Kiều Nghệ cảm thấy thịt của con thỏ này ăn sống còn rất thơm, he he he -
Kiều Nghệ ăn xong một nửa thịt thỏ còn lại thì vui vẻ lăn lộn trên bãi cỏ, mấy vụn cỏ xanh theo động tác của cô dính vào bộ lông trắng như tuyết điểm xuyết vài sọc xám đen.
Hổ mẹ lẳng lặng nhìn con non chơi đùa một hồi, cảm thấy đã đến giờ phải về mới nhẹ nhàng gầm lên một tiếng, ý bảo hổ con mau đứng lên.
Kiều Nghệ lập tức đứng dậy, lắc lắc người, cỏ non dính vào lông bị vẩy hết ra ngoài.
"Gừ?" Mẹ ơi, chúng ta phải về rồi sao?
Hổ mẹ không hề đáp lại mà ngước mắt nhìn chung quanh, cuối cùng chọn một phương hướng rồi từ từ đi về phía đó.
Kiều Nghệ bước nhanh đuổi theo nó, mơ hồ nhận ra phương hướng này trái ngược với đường trở về khu biệt thự, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, nhớ tới hôm nay hổ mẹ vẫn chưa được có gì vào bụng, một nửa thịt thỏ kia còn chẳng đủ để nó nhét kẽ răng, vậy chắc bây giờ hổ mẹ đang định đi săn bắt động vật cỡ lớn chứ gì!