Chương 20

Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Bá Đạo Chủng Thái 06-09-2024 14:37:07

Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, à há, cô nhớ ra rồi, mặc dù hổ cùng họ với mèo nhưng vẫn có điểm khác với mèo, mèo không thích nước nhưng hổ thì có! Vậy nên hổ mẹ mang mình đến đây để ngâm nước! Kiều Nghệ có chút vui sướng, trong khoảng thời gian này ngoại trừ uống nước ra thì cô chưa từng chạm vào nước lần nào, vốn là một người thích tắm rửa, cô đã nhẫn nại rất lâu, đến bây giờ lại có một dòng suối bày ra trước mặt mình như vậy thử hỏi lúc này không tắm còn phải đợi đến khi nào? Cô reo hò nhảy múa gầm nhẹ một tiếng rồi tung ta tung tăng chạy vào dòng suối. Bộ lông dày bị nước thấm ướt nhẹp, Kiều Nghệ xấu xa bò trở lại bờ rồi lắc người ở bên cạnh hổ mẹ khiến những giọt nước bắn tung tóe lên mặt nó. Hổ mẹ: "..." Tôi không muốn có đứa con này nữa, ai ném nó đi dùm tôi. Kiều Nghệ vui thích nhảy nhót khắp nơi, không để ý thấy hổ mẹ đã đứng lên, trong lúc cô còn đắm chìm trong sự vui vẻ của trò đùa dai thì hổ mẹ đã lắc mình, Kiều Nghệ bị nước bắn đầy lên mặt. Kiều Nghệ: "..." Quả nhiên không thể vui mừng vì trò đùa dai thành công quá sớm được, sự trả thù của hổ mẹ muộn thật nhưng chung quy vẫn sẽ đến. *** Từ khi Kiều Nghệ kích thích dị năng, ngày nào cô cũng đều luyện tập sáng đêm cả. Suốt mấy ngày liên tiếp, dị năng của cô đã càng thêm thuần thục. Hôm nay, trong lúc Kiều Nghệ luyện tập dị năng đột nhiên muốn thử cường độ của cái lồng bèn nhất thời nhìn về phía hổ mẹ đang lười biếng nằm phơi nắng dưới cửa sổ. Kiều Nghệ điên cuồng chạy tới gầm gừ kêu to nhưng hổ mẹ cũng chẳng thèm mở mí mắt, hiển nhiên là lười phản ứng lại với cô. Cô không từ bỏ, hai mắt đảo một vòng suy nghĩ rồi trèo lên lưng hổ mẹ, cả người cô đều dán lên người nó, hàm răng sữa cắn cái tai tròn nhỏ của hổ mẹ. "Gừ..." Mẹ ơi, dậy đi! Tỉnh dậy đi! Mặt trời chiếu đến mông rồi đấy! Hổ mẹ bị cô náo loạn đến mức mất hết cả kiên nhẫn, hai tai nó run rẩy rồi nhẹ nhàng hất nhóc con trên lưng xuống, sau đó ngồi xổm ngồi dậy, ánh mắt buồn bực nhìn con non trên mặt đất. Kiều Nghệ ngã "bụp" một tiếng xuống đất nhưng không hề thấy đau. Cô lắc lắc cái đầu rồi vội vàng đứng lên, dùng ngôn ngữ cơ thể vụng về ý bảo hổ mẹ sử dụng dị năng hệ băng công kích cái lồng bảo vệ của mình. Hổ mẹ yên lặng nhìn con non biểu diễn, đôi mắt hổ màu lam nhạt bình tĩnh không chút gợn sóng. Kiều Nghệ không nhớ rõ mình đã ra hiệu bao nhiêu lần, đến khi cô thấy mình có thể từ bỏ được rồi chợt cái đuôi hổ mẹ lắc lắc, nhũ băng tỏa ra hơi lạnh lại trong suốt hiện lên trước mặt Kiều Nghệ. Chuẩn luôn, đúng là như vậy! Đôi mắt Kiều Nghệ sáng ngời rồi cô bỗng lui về phía sau vài bước, đến khi cách hổ mẹ gần hai mét mới phóng dị năng của mình ra. Hổ mẹ nghiêng đầu nhìn về phía đứa con mình biến mất rồi khựng lại vài giây, sau đó khống chế nhũ băng trôi nổi giữa không trung tấn công về phía hổ con. Kiều Nghệ ở bên trong lồng che căng thẳng nhìn chăm chú. Nhũ băng đâm tới với tốc độ rất nhanh, bằng mắt thường chỉ có thể bắt được tàn ảnh, ngay sau đó, cô có thể cảm giác được nhũ băng đã đâm trúng màn che, những gợn sóng vô hình dường như đang tản ra trên bề mặt chiếc lồng bảo vệ. Rồi một tiếng "ầm" vang lên, nhũ băng rơi xuống đất. Hổ mẹ thấy thế bèn tiếp tục phóng nhũ băng ra. Lần thứ hai... Lần thứ ba... Lần thứ năm... Đến lần thứ năm, Kiều Nghệ cảm giác được cái lồng bảo vệ của mình lúc này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, một giây sau, nhũ băng thứ sáu đâm tới, cái lồng vô hình trong nháy mắt bị nhũ băng đánh tan, trong đầu cô đồng thời cũng nghe được tiếng vỡ vụn lanh lảnh. "Rống?" Hổ mẹ đi qua, cúi đầu cọ cọ vào người Kiều Nghệ. "Gừ..." Mẹ ơi, con không sao đâu!