Chương 34

Duyên Âm

Ngô Hạ Chi 29-08-2023 15:25:08

Thằng bé vừa nói, vừa cầm tay Hương dắt vào sâu bên trong. Không gian nơi đây bị bao trùm bởi sự âm u dù cho những ngọn đuốc đã được thắp sáng hết mức. Khi đi qua cạnh chiếc quan tài và những cái đầu lâu, Hương bất giác rùng mình. Đến một góc hang được che phủ bằng một tấm vải đen, thằng bé cẩn trọng mở ra để cô nhìn. Trên những vách đất có khắc những hình vẽ kì lạ, nhưng đối với Hương lại rất đỗi quen thuộc. Đó chính là những cảnh tượng mà cô từng mơ thấy. Nhíu mày lại, cô quay sang thằng bé dò hỏi: "Tại sao con biết những cảnh này?" "Đây không phải là con khắc, mà là ông tổ của nhà con." Nói rồi, thằng bé đưa ngọn đèn dầu đến trước từng hình cho Hương nhìn thật rõ. Cô chạm lấy từng nét khắc trên đó, giống như chảy về từng dòng kí ức. Thằng bé nhìn nhìn cô, e dè nói tiếp: "Theo như những gì con được gia đình kể lại, thì nhà con ở đợ cho nhà cô từ rất lâu về trước, từ cái thời ông tổ con hãy còn trẻ. Xong rồi biến cố ập đến, cả nhà cô và mấy người ở khác bị giết sạch. May sao ông tổ con đã trốn kịp sau đợt vây bắt cuối cùng của chúng." "Biến cố?" Hương nghe thằng bé kể, trong lòng có chút hoài nghi mà nhìn nó. Đã trải qua hơn ba mươi năm sống trong trùng trùng điệp điệp cái đau khổ của một kiếp người, cô không nghĩ là tiền kiếp đã xảy ra chuyện còn đáng sợ hơn. Nghe thấy cô hỏi, mặt thằng bé trầm xuống, hai mắt nhìn xa xăm mà nói: "Năm đó có một đạo sĩ tên Khan Kum đến làng, tìm người có một trái tim gọi là Tâm Nhĩ Thất. Nghe bảo nếu kẻ tu đạo mà có được nó, thì pháp lực sẽ tăng lên rất nhiều. Thế nhưng thứ này trong vạn người chỉ có một người có, mà nó lại đi theo người đó từ kiếp này đến kiếp khác." Kể xong, thằng bé lại dẫn Hương đi qua góc khác của hang động. Ở nơi này có một cái xác được đặt kín cẩn theo tư thế đứng, hai tay chắp lại với nhau. Dù chỉ còn lại xương, thế nhưng dựa theo tranh phục có thể thấy đây từng là một cô gái. Hương chăm chú nhìn nó, cảm giác dường như có chút quen thuộc. Không nhịn được, cô liền đưa tay chạm thử vào nó thì giống như có một luồng điện xoẹt vào cơ thể cô. Những mảnh ký ức mơ hồ và rời rạc nhờ như vậy mà trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Chúng hiện lên trong tâm trí Hương, nói đúng hơn là trở về. Thằng bé dẫn đường nhìn thấy điệu bộ của cô, đoán được cô đã nhìn thấy được tất cả nên liền nói tiếp: "Xui xẻo thay người mang trái tim Tâm Nhĩ Thất lại là tiểu thơ Chiêm Châu, cũng là cô bây giờ. Vì muốn tước đoạt nó, Khan Kum đã cho người giết sạch tất cả mọi người, bao gồm..." Đang luyên thuyên kể, bất chợt thằng bé liền khựng lại. Ánh mắt nó nhìn về chiếc quan tài ở giữa động, tràn đầy sự thương cảm. Giống như có quán tính, Hương bước dần lại phía mà nó nhìn ra. Nắp quan tài đã mục đi phân nửa, để lộ một bộ thân xác lạnh lẽo nằm bên trong. Khác với những người khác đã hóa thành xương, thì nó vẫn còn chưa phân hủy chút nào. Cái xác là của một gã đàn ông bị chặt đứt lìa đầu, thế nhưng cái đầu vẫn được đặt ngay ngắn bên cạnh thân thể. "Em tìm ra anh rồi... em tìm ra anh rồi..." Hương nức nở nói ra từng chữ một, từ trên đôi mắt xinh đẹp bắt đầu rơi những giọt nước mắt lăn dài. Những ký ức về tiền kiếp đã trở về trong cô, mang theo cả đau thương và hạnh phúc. Cô nhớ cô và người đàn ông này từng cưới nhau, từng có khoảng thời gian vui vẻ như nào. Nhưng cô cũng nhớ hắn ta chết như thế nào, cảnh tượng đó kinh hãi ra sao. Thế nhưng ngay tại thời khắc này, đứng trước thân xác lạnh lẽo này Hương không kìm nổ sự xúc động đến nghẹn ngào. "Cậu U Két đã cố hết sức bảo vệ cô, nhưng vẫn không thắng nổi đoàn binh của Khan Kum. Vậy nên trước lúc cậu bị chém đầu, cậu đã kêu ông tổ con trốn ở nơi khác đợi xong việc hãy lại xác cậu mà rút mất tim giữ lại." Nói rồi, thằng bé cúi xuống bên dưới cái quan tài, kéo ra một cái rương nhỏ bằng gỗ đưa về phía Hương. Cái rương chỉ vừa bằng hai bàn tay đặt cạnh nhau, ở trên bề mặt phủ đầy bụi. Thở sâu vào bên trong, Hương cẩn thận mở nó ra. Bỗng nhiên ngay lúc này, âm thanh ồn ào truyền đến từ ngoài cửa hang động. Thằng bé giật mình, vội vàng dập tắt hết những ngọn đuốc đang thắp sáng rồi kéo cô trốn vào một góc tối. Nó ghé mắt nhìn qua một cái lỗ nho nhỏ trên vách động, rồi thì thào nói: "Khan Kum đã phát hiện cô bỏ trốn rồi, hắn ta đang tìm cô." Chỉ một câu nói, nhưng đã khiến Hương sợ đến vã cả mồ hôi lạnh. Tay cô siết chặt lấy cái rương nhỏ trong tay, lầm rầm cầu nguyện để mong Khan Kum không tìm thấy cô. Trong lòng cô tự biết rõ, nếu rơi vào tay anh ta thì cô không còn sống nổi nữa. Không gian xung quanh cả hai người chìm trong bóng tối và nồng nặc mùi âm khí. Họ cứ đứng chờ đứng đợi, thầm khấn vái rằng mọi chuyện mau chóng qua đi. Thời gian trôi chầm chậm đến đáng sợ, chẳng biết đã qua bao lâu thì thằng bé mới cất tiếng: "Chúng đi rồi tiểu thơ ơi." Nghe được câu nói này của nó, sự sợ hãi trong Hương mới vơi bớt phần nào. Cô vuốt ve chiếc rương nhỏ trong tay, rồi từ từ mở nó ra. Ở bên trong của nó chứa một quả tim vẫn còn đang đập từng nhịp, bị phong ấn bởi một lá huyết phù. "Tại sao U Két lại kêu ông tổ con giữ trái tim của anh lại?" Cô nắm lấy tay của thằng bé, bắt đầu chất vấn nó từng câu một. Ấy vậy mà nó vẫn rất ngoan ngoãn trả lời, dường như rằng biết trước cô sẽ hỏi như vậy: "Ngài ấy muốn giữ trái tim thuần khiết nhất để đi tìm tiểu thơ. Một con người nếu mất đi tim rồi sẽ không thể siêu sinh mà hóa thành quỷ. Chỉ có như vậy, ngài ấy mới có thể đi tìm cô kiếp này qua kiếp khác và bảo vệ cô khỏi Khan Kum." Từng chữ mà thằng bé ấy nói ra, như đánh mạnh vào trái tim của Hương, khiến những giọt nước mắt rơi xuống ngày một nhiều hơn. Hai tay cô ôm chặt lấy chiếc rương đựng trái tim của U Két, bật khóc nức nở. Chỉ vì Khan Kum muốn lấy tim của cô, hại biết bao nhiêu sinh mệnh đáng quý. Ngay cả người cô yêu nhất, cũng biến thành quỷ để bảo vệ cô. Vậy thì Hương có xứng đáng hay không? Những giọt nước mắt rơi trên trái tim đang đập từng nhịp trong hộp ấy, khiến nó dần phát sáng hơn. Không gian xung quanh giống như bừng sáng, khi từ chiếc hộp phát ra những vệt đầy huyền ảo. Các ngọn đuốc chung quanh không cần ai thắp cũng phực cháy, những hình vẽ trên tường cũng trở nên sinh động lạ kì. "Lạch cạch! Lạch cạch!" - Trên kệ, đầu lâu bắt đầu rung chuyển ngày một mạnh mẽ. Và rồi từ trong mỗi chiếc đầu lâu ấy, một linh hồn hiện ra. Hương cùng đứa nhỏ nhìn xung quanh, ngơ người mất mấy giây. Già có, trẻ có, đàn bà có, đàn ông có, ... họ xuất hiện dưới dạng mờ mờ ảo ảo. Có bấy nhiêu đầu lâu thì có bấy nhiêu vong hồn, trong tức khắc lấp đầy cả hang động. Thế nhưng người mà Hương muốn nhìn thấy nhất lại chẳng có ở đây. "Họ là những người thân ở tiền kiếp của chị. Ngài U Két đã giữ cho họ an toàn khỏi sự đuổi bắt của Khan Kum trong trái tim của ngài." "Vậy ngài ấy đang ở nơi đâu? Tại sao cô lại không thấy?" Nghe thấy câu hỏi này của Hương, mặt thằng bé thoáng có chút buồn bã. Những hồn ma vừa thoát ra cũng chỉ im lặng nhìn cô đăm đăm, khiến gáy cô lạnh toát cả lên. Cô biết họ là người thân của mình, nhưng khi thấy họ giờ đã là hồn ma nhìn mình thì cô vẫn sợ. Điều Hương muốn biết nhất bây giờ, chính là U Két đang ở đâu. Thằng bé ấy thở dài một hơi, sau đó chỉ vào một cánh tay của cái xác U Két mà nói: "Cô nhìn đi, chúng bắt đầu phân hủy rồi." Hương nhìn theo hướng ngón tay của nó, sau đó liền đau lòng vô hạn. Những vết phân hủy đang dần ăn mòn lấy da thịt của cái xác, có chỗ còn lộ ra cả xương. Tâm trí Hương như bị quay trong một mớ bòng bong, khó hiểu nhìn thằng bé. Có lẽ nó biết cô đang nghĩ gì, liền lên tiếng giải thích: "Sau nhiều lần chạm trán với Khan Kum, pháp lực của ngài U Két không còn lớn mạnh nữa. Vậy nên ngài ấy mới tìm đến con để con giúp cô thoát khỏi Khan Kum. Còn về ngài ấy..." Đang nói được một nửa câu, thằng bé liền ngập ngừng. Đôi mắt nó đang hướng về phía trái tim nằm trong hộp chỉ còn đập thoi thóp mà rơm rớm nước mắt. Phải một lúc sau, nó mới kiềm lòng được mà nói: "Để không hồn siên phách tán, ngài ấy chỉ có thể trú ngụ tại ngay trái tim của bản thân. Nếu rời khỏi đó, thì e rằng ngài sẽ không còn có thể gặp tiểu thơ nữa." Không khí u buồn thoáng chốc ngập tràn trong nơi này. Những vong hồn kia cũng mang một vẻ mặt buồn rười rượi đến khó tả. Khi mới nghe thằng bé nói xong, Hương có chút sững lại. Tay cô ghì chặt lấy chiếc hợp, vai run run lên vì xúc động. Nhìn xuống quả tim đang đập yếu ớt trong hộp, những giọt nước mắt của cô càng rơi lã chã. Và rồi cô đặt chiếc hộp xuống đất, dùng hai tay nâng nó lên một cách trân trọng rồi nói với nó bằng một giọng thì thầm: "Người đã hi sinh vì em, hi sinh vì mọi người. Vậy mà em đã nỡ lòng ruồng bỏ người bao nhiêu năm qua..." Nào ngờ ngay lúc này, bên ngoài cửa hang vang lên một tiếng vỗ tay đầy trào phúng và xen lẫn vào đó là tiếng cười mỉa mai. Đó là giọng của Khan Kum, Hương không thể nào quê được giọng đáng sợ của anh ta. Nhanh như cắt, cô đem mảnh tim của U Két giấu vào bên trong một túi nhỏ rồi lận vào trong lưng quần. Từ trong bóng tối lờ mờ, Khan Kum xuất hiện giống như một kẻ gieo rắc cái chết. Xung quanh anh ta được phủ một màu đen thăm thẳm, trên vai là hắc bạch xà đang lè lưỡi khiêu khích. Những vong hồn nhìn thấy bóng dáng của anh ta, liền sợ hãi mà trốn chui trốn nhủi. Chỉ còn mỗi Hương và thằng bé đứng lại trơ trọi đối đầu với Khan Kum. Nhìn thấy cô, anh ta bày ra một vẻ mặt khinh miệt hỏi: "Vợ của ta, em dám bỏ chồng em đi đến nơi này sao?" "Anh không phải chồng tui, đừng hòng lừa gạt tui nữa!"