Dưới cái ánh sáng lờ mờ của ánh trăng ấy, Hương nhận ra trên tay của người thiếu niên cầm một con gà sống và con dao mà cô tìm thấy ban sáng. Cậu ta chầm chậm bước đến gần, hai tay dâng lên hai thứ đó cho Khan Kum. Cô biết rõ đây chính là kẻ đã cùng anh ta đi rước dâu tại nhà cô, có vẻ cậu ấy là một thuộc hạ. Nhưng điều cô thắc mắc nhất, chính là cậu ấy từ đâu xuất hiện vì cô biết chắc trong căn nhà này chỉ có mỗi hai vợ chồng cô? Chẳng nhẽ là Khan Kum giấu cậu ấy ở mật thất nào đó?
Và rồi đôi mắt cô như bị dán vào từng hành động của của hai con người ấy. Khan Kum nhận lấy con gà và dao, đứng lên trên cái bàn đá ấy bắt đầu niệm chú. Hai tay anh ta dang rộng sang hai bên, đầu ngửa lên trời mà lầm rầm niệm.
"Thập nhị linh thú
Tứ phương hội tụ
Khởi!"
Ngay khi Khan Kum vừa dứt câu, một cảnh tượng hết sức kinh hãi hiện ra trước mắt của Hương. Hơn mười một người đeo mặt nạ biểu tượng của mười một con giáp xuất hiện dưới cái làn sương mờ ảo. Vừa tức thì hiện ra, họ chuyển mình một cái liền biến về nguyên trạng là những con thú mà bản thân đeo. Ngay cả thiếu niên đeo mặt nạ rắn cũng biến thành hắc bạch xà, nằm cuộn tròn dưới bàn đá. Tất cả họ xấp thành một vòng tròn chung quanh bàn đá kia, theo thứ tự từ trái qua phải: Tí - Sửu - Dần - Mẹo - Thìn - Tị - Ngọ - Mùi - Thân - Dậu - Tuất - Hợi.
Khan Kum lấy con dao, không chút chần chừ mà rạch một đường ngay cổ của con gà. Chỉ nghe thấy tiếng con gà kêu lên một tiếng "Cục tác!" rồi im bặt. Máu từ cổ nó chảy xuống từng giọt từng giọt, vang lên những âm thanh tí tách lạnh lẽo. Vòng tròn gồm mười hai con thú kia bắt đầu kêu lên các tiếng gào rú đều đáng sợ, đến mức Hương phải bịt chặt tay vì khó chịu.
"Chỉ đêm nay nữa thôi, Khan Kum ta sẽ lấy được Tâm Nhĩ Thất, sẽ trở thành kẻ mạnh nhất."
Giọng của Khan Kum nói lớn, kèm theo đó là giọng cười khanh khách đầy đáng sợ. Hương như không tin vào tai của mình, bởi cô biết rõ giọng cười đó quen thuộc đến mức nào. Hai chân của cô bủn rủn, tay bụm chặt miệng để không hét lên đầy hoảng hốt. Đó là giọng cười của gã đàn ông rạch ngực trái cô trong những cơn ác mộng. Cô có thể quên mọi thứ, chứ cô không thể nào quên được nó.
"A!!"
Từ bên phía ngực trái của Hương nhói một cái và phát ra thứ ánh sáng huyền ảo. Cơn đau này nhắc cho cô nhớ rằng không được phản kháng Khan Kum, thế nhưng cô biết rằng không phản kháng thì bản thân sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo. Cô ghé mắt nhìn thêm lần nữa qua khe hở của củi, phát hiện anh ta vẫn đang chăm chú làm lễ thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Hương dáo dác nhìn quanh, cố tìm cho bản thân một lối thoát an toàn nhất. Cô gắng gượng đứng dậy, mò mẫm khắp các vách ngăn. Nơi lồng ngực trái của Hương đau đến dữ dội, bởi nó biết được trong lòng cô đang toan tính trốn khỏi Khan Kum. Mồ hôi lạnh túa ra khắp người cô, khiến quần áo cô ướt đẫm đến dính vào người. Cơn đau bộc phát từ bên trong, khiến nó giống như xé nát thân xác của Hương ra hàng trăm mảnh.
"Mình không được bỏ cuộc... mình không muốn chết ở đây..."
Trong lòng Hương tự cổ vũ, rồi nén đau mà tìm tiếp. Thật ra cô biết thứ cô đang làm là vô vọng, nhưng cô không muốn bỏ cuộc nữa. Cuộc đời của Hương ba mươi năm nay sống trong bóng tối như vậy là quá đủ rồi. Cô sẽ không để bất cứ kẻ nào quyết định cuộc đời cô nữa, dù là con quỷ U Két hay Khan Kum.
"Cô ơi, cô ơi cô..."
Giọng của một đứa bé vang lên bên kia vách củi, khiến Hương có chút giật mình. Cô ghé mắt nhìn qua khe hở, liền nhận ra khuôn mặt quen thuộc ấy. Đó chính là đứa nhỏ mà cô gặp ở ngoài chợ. Nó thỏ thẻ kêu cô, mắt thì láo liên nhìn xung quanh xem có ai hay không.
"Cô có nghe thấy tiếng con không, con đến cứu cô nè."
Không thấy Hương đáp lại, thằng bé bắt đầu gọi lần nữa một cách gấp gáp. Nghe thấy vậy, cô như bừng tỉnh khỏi cơn mê mà thì thầm nói với nó:
"Cô đây con, nhưng con làm sao cứu cô? Mọi thứ đều bị khóa kín rồi. Chi bằng giờ con mau chạy đi để hắn ta thấy thì sẽ giết con mất."
Giọng Hương có chút nghẹn ngào mà đáp lại thằng bé. Dù là cô muốn thoát khỏi đây, nhưng cô không muốn bản thân liên lụy thêm ai phải bỏ mạng vì cô nữa. Nào ngờ thằng bé rút từ trong lưng quần ra một xâu chìa khóa, rồi đưa cho cô nhìn qua khe hở:
"Nè, cô nhìn đi!"
"Đây... đây là..."
Do thường ngày nhìn thấy Khan Kum đóng khóa cửa củi, nên nhìn sơ qua là Huonge nhận ra ngay xâu chìa khóa đó chính là của anh ta. Hai mắt cô trố ra nhìn, lắp bắp hỏi thằng bé:
"Con lấy cái này ở đâu?"
"Ăn trộm!"
Thằng bé đáp gọn hơ trước câu hỏi của Hương, rồi nhanh nhảu mở cửa củi ra. Một tiếng "Cạch!" vang lên, và rồi chiếc cửa nặng nề được đẩy ra. Hương lọ mọ bước ra ngoài, mắt nhìn dáo dác xem có ai đang nhìn thấy họ hay không. Thật may là Khan Kum vẫn đang bận lo cho buổi lễ, nên không quan tâm lắm đến nơi này.
Hai người chuẩn bị chạy trốn, thì một cơn đau lại ập đến từ bên trong Hương khiến cô khụy xuống. Lần này nó còn dữ dội và mạnh mẽ hơn những lần trước, khiến cho cô muốn ngất đi. Thằng bé thấy cô như vậy thì đỡ lấy, rồi đưa cho cô một nắm lá bị vò nát:
"Cô ngậm lấy đi, nó giúp cô đỡ đau hơn đó."
Nói rồi nó nhét nắm lá đó vào miệng Hương một cách thật nhanh. Kì lạ thay, một lát sau thì những cơn đau cũng khuyên giảm dần mà dứt hẳn. Ánh sáng huyền ảo từ trong lồng ngực cô cũng biến mất không một chút dấu vết. Dường như không tin được chuyện đang diễn ra, Hương trố mắt nhìn chằm chằm thằng bé.
"Con cho cô ngậm thứ gì thế?"
"Đợi khi thoát khỏi đây, con sẽ nói cô nghe. Mau lên cô, một chốc đến nửa đêm thì thầy Ba sẽ lấy trái tim của cô mất."
Vừa nói, nó vừa đưa mắt nhìn về phía của Khan Kum. Giờ đây anh ta thực sự hóa điên rồi, cặp mắt đỏ ngầu còn múa những điệu kì quái. Tay anh ta nhuốm đầy máu của con gà, thậm chí cả gương mặt cũng có. Nhìn kĩ thì giờ anh ta mới là kẻ thực sự giống với con quỷ.
Sau khi trấn tĩnh lại, Hương bật dậy rồi cùng cậu nhóc kia bỏ chạy từ phía sau nhà. Họ trèo qua lớp hàng rào bằng tre, chạy vụt vào nơi rừng sâu tăm tối. Hương nắm lấy tay thằng bé ấy, chạy như bay không dám ngoái đầu nhìn lại. Bàn chân trần của cô cắt vào sỏi đá, đau điếng lên nhưng cô vẫn cắn răng mà chạy. Thế rồi đột nhiên... cô lại nhìn thấy tình cảnh lúc này giống giấc mộng quá.
Thằng bé kia cũng cắm đầu mà chạy theo Hương, không dám nói lời nào. Thế nhưng đến một khúc ngã ba, nó vượt lên trên rồi nắm tay kéo cô chạy theo một lối rẽ vào đường mòn. Nó như một con sóc, chạy không biết điểm dừng vậy. Mặt trăng thả xuống những vệt sáng mong manh qua từng khe hở của lá, nhưng vẫn không thể thắp sáng nơi này.
"Cháu đi đâu vậy? Đây đâu phải đường đến làng?"
Hai người họ càng đi càng vào sâu trong khu rừng tăm tối kia, nơi chỉ còn tiếng râm ran của côn trùng và tiếng gió rít quyện vào nhau. Thằng bé không đáp lời Hương, mà cứ xăm xăm chạy thật nhanh. Chỉ đến khi đứng trước một tảng đá lớn, nó mới chịu dừng lại rồi nói:
"Đến nơi rồi!"
Sau một hồi lâu chạy không ngừng nghỉ như thế, Hương chỉ biết gục xuống mà ngồi thở dốc. Ở nơi này chỉ có những cái cây trùng trùng điệp điệp sát cạnh nhau, cả ánh trăng cũng không chen vào được nữa rồi. Đôi mắt cô nhìn thằng bé, cố kiềm lại những cơn thở dốc mà hỏi:
"Con dẫn cô đi đâu vậy? Đây là đâu?"
"Đây là nơi cô có thể biết được tất cả mọi sự thật, về tiền kiếp và hiện tại của cô."
Chỉ một câu nói, nhưng đã khiến Hương như bừng tỉnh. Cô tròn mắt nhìn nó, rồi lại nhìn chung quanh. Nơi đây bốn bề vắng lặng, chỉ có cây và gió thì làm sao biết được chuyện gì cơ chứ? Không để cô thắc mắc quá lâu, thằng bé đưa tay vặn một cục đá nhỏ ở trong góc.
"Ầm!" - Một âm thanh lớn vang lên khiến Hương giật mình nhìn dáo dác. Tảng đá to lớn trước mặt họ bắt đầu dịch chuyển, để hiện ra một lối vào hang động tối mịt mù. Cô dụi mắt, tưởng rằng bản thân lại đang nằm mơ. Thế nhưng quả thật là trước mắt cô đã xuất hiện cửa hang động, thậm chí còn rất lớn.
"Đi theo con!"
Thằng bé moi từ trong vách đất ra một cái đèn dầu, dùng diêm thắp sáng nó lên. Không gian xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh lửa từ thứ này le lói thắp sáng. Mới đầu Hương hãy còn sợ hãi, không dám bước vào. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo tràn đầy chân thật của thằng bé, cô đành đánh liều nghe theo.
Khi Hương vừa bước vào bên trong hang động, cánh cửa bằng đá cũng đóng sập lại. Tiến thoái lưỡng nan, hiện tại Hương không còn đường thoát khỏi nơi này nữa. Một mùi âm khí nặng nề xộc lên mũi và cơn lạnh lẽo khiến mặt cô tái xanh lại, tay chân thì run lẩy bẩy.
Về phần đứa bé, nó dường như đã quá quen thuộc với chuyện này nên vẫn điềm nhiên như không. Tay nó cầm đèn dầu soi đường đi trước, còn Hương dò dẫm theo sau. Trên dọc đường đi, họ chỉ dám im lặng mà tiến lên.
Chẳng biết đã đi được bao lâu, hai chân Hương cũng đã mỏi nhừ thì mới đến nơi. Đó là một khu hầm được xây rộng hơn tất cả, ở giữa đặt một chiếc quan tài còn xung quanh là những chiếc kệ đựng đầu lâu. Khi nhìn thấy những thứ này, Hương bất giác khựng lại. Dường như nơi này, cô cũng đã từng thấy qua rồi.
"Chào mừng tiểu thơ Chiêm Châu đã về."
Sau khi đã thắp lên mấy ngọn đuốc cũ ở gần đó, thằng bé làm bộ dạng cung kính để nói chuyện với Hương. Tay trái nó đặt lên vai đối diện, đầu cúi xuống, quỳ một chân giống như đang chào đón chủ nhân. Ngơ ngẩn hồi lâu, cô liền đỡ nó dậy mà phân bua:
"Con nhầm rồi, cô tên Hương chứ không phải là Chiêm Châu."
"Kiếp trước của cô là tiểu thơ Chiêm Châu, là chủ của gia tộc nhà con."