Chương 30

Duyên Âm

Ngô Hạ Chi 29-08-2023 15:24:41

Hương không còn giữ được bình tĩnh nữa mà bắt đầu gào lên. Hai tay cô nắm lấy cổ áo của Khan Kum, giữ mặt anh ta đối diện với cô. Cả hai người bốn mắt nhìn nhau, thế nhưng từ sâu trong thâm tâm chỉ toàn là sự lạnh lẽo. Trong lòng Khan Kum đang lo lắng tột độ vì lần đầu tiên thấy Hương phản kháng một cách dữ dội như vậy. Từ trước đến nay, cô đều giữ sự lạnh nhạt và bất lực trước mọi thứ, ngay cả khi bị con quỷ kia hành hạ thì cô vẫn chỉ cắn răng chịu đựng. Phải chăng sâu thẳm trong cô đã biết được điều gì không nên biết? Vệt sáng ở phía ngực trái của Hương ngày càng sáng rực rỡ, kéo theo đó là cơn đau ngày một dữ dội. Hương buông tay khỏi cổ áo của Khan Kum, nằm vật ra đất mà quằn quại vì đau đớn. Từ bên ngoài nhìn vào da của cô, có thể nhìn thấy rõ những thứ dài ngoằn ngòe đang lúc nhúc cựa quậy liên tục. "Đau! Đau quá!" Giọng Hương vang lên thất thanh, hai cánh tay thay nhau cào cấu lên da thịt đến bật cả máu. Nhìn thấy như vậy, Khan Kum đành phải cố gắng giữ lấy rồi trói cô lại một góc giường. Hương giãy giụa, nhưng lại bị những cơn đau hành càng nặng hơn. Sau khi trói xong xuôi, anh ta mới phủi tay đứng dậy mà nói: "Em càng phản kháng thì e rằng tính mạng của em cũng không còn." Nói rồi, anh ta bỏ mặc cô đang bị giày vò mà bước ra ngoài đóng chặt cửa lại. Ở bên trong, sự tức giận lên đến đỉnh điểm khiến Hương không thèm để ý đến sự đau đớn bên trong người nữa. Cô vùng vẫy, la hét, tìm cách thoát khỏi mớ dây thừng đang trói cô lại. Thế nhưng càng như vậy thì nỗi đau càng lớn hơn, kéo theo những thứ kia cũng cựa quậy ngày một điên cuồng và ánh sáng nơi ngực của cô rực rỡ hơn bao giờ hết. La hét đến mệt lả, Hương gục đầu xuống đất mà thở dốc. Mồ hôi ướt đẫm cả người cô, khiến những sợi tóc bện lại rồi dính lên trên khuôn mặt của cô. Tiếng thở dốc của cô nặng nề vang lên giữa thinh không vắng lặng, lạnh lẽo và cô độc đến đáng sợ. Khi cô đã thôi phản kháng, những thứ kia cũng dần biến mất và cả cơn đau cũng khuyên giảm. Trong lòng Hương nhận ra, chỉ cần cô chống đối lại Khan Kum thì sẽ có những thứ trong người cô sẽ ăn mòn cô đi. Và rồi đột nhiên Hương bật cười. Tiếng cười vang lên một cách bất ngờ và đầy mỉa mai, khiến cho lòng người chìm trong sự ngột ngạt đến khó thở. "Chẳng phải mọi thứ trước nay đều như thế này sao? Cái lồng giam giữ mình chỉ là đổi đi mà thôi." Sang ra vốn dĩ đã khác người, Hương chưa khi nào có được sự yên bình đúng nghĩa. Còn nhớ khi bà nội còn sống, đi xem bói thì nhận được tin cô sẽ là kẻ hại cả nhà tứ xứ nên không nói không rằng sai người quăng cô xuống sông. Cũng may làm sao, má cô là bà Tám Tàng liều chết ôm chặt không buông ra nên cô mới sống đến ngày hôm nay. Lớn hơn một chút, bà nội lạnh nhạt không đếm xỉa nhưng Hương vẫn được ba má cưng như trứng. Đám trẻ con trong làng thì nghe lời người lớn đồn ra đồn vào, chỉ cần thấy mặt cô thì sẽ chỉ trỏ bảo cô là quỷ tái xinh. Lắm lúc, Hương còn bị chúng ném đá vào người đến khi ngất đi. Trải qua mấy chuyện như vậy, cô chỉ biết ru rú trong nhà bầu bạn cùng mấy người đầy tớ và ba má. Khung cảnh ngày xưa hiện lên trong tâm trí của Hương một cách rõ nét, khiến cô bất giác nở một nụ cười. Những thứ mà cô gánh chịu suốt mấy chục năm trời vẫn còn hiện hữu trong tâm trí cô, đầy đau thương và thù hận. Những giọt nước mắt đắng chát cứ vậy mà rơi dài trên đôi gò má của cô ngày một nhiều. Và rồi Hương cứ khóc đến khi lã người rồi thiếp đi. Đêm đó cô nằm mơ một giấc mơ rất đẹp, đẹp nhất trong cuộc đời của cô. Vài ngày sau đó, Khan Kum mới chịu tháo trói ra cho Hương để cô ra ngoài tắm gội. Lúc bị giam trong củi, mỗi ngày ba bữa anh ta đều đặn mang đến một chén cơm rồi tự tay đút cho cô. Giống lần đầu tiên Hương ăn, ở trong mỗi chén đều chứa đầy những mảnh lá kì lạ. Thoạt đầu cô không ăn mà chỉ chằm chằm nhìn anh ta một cách đầy oán giận. Nhưng khi cô làm vậy, thì những thứ trong người cô sẽ bị thức tỉnh rồi dày vò cô đến chết đi sống lại. Vậy nên Hương không vùng vẫy và chống đối Khan Kum nữa, mà ngược lại rất hợp tác làm theo điều anh ta yêu cầu. Có lẽ nhận thấy Hương đã thay đổi phần nào, nên khi cô vừa tắm xomg thì anh ta đã kêu cô cầm theo một cái thúng đựng rồi đi theo anh ta ra chợ. Căn nhà của họ nằm ở sâu tận trong rừng, thế nên phải đi rất xa mới có một khu họp chợ nhỏ. Lúc họ đến đó thì cũng đã vào tầm khoảng gần giữa trưa, nên người cũng thưa thớt đi. "Em ngồi yên ở đây, khi nào tui mua xong đồ đạc sẽ đến rước. Cấm đi đâu xa khỏi đây!" Sau khi vào được chợ rồi, Khan Kum dẫn Hương đến một chỗ bán đồ ăn rồi dặn dò cô ngồi ở đó. Để chắc ăn hơn, anh ta dùng một sợi dây thừng trói chân cô lại vào cái ghế. Mấy người ngồi ăn gần đó thấy vậy thì rất lấy làm lạ nhưng cũng mặc kệ họ làm gì làm. Xong xuôi, anh ta kêu cho cô một bát hủ tiếu, còn mình thì lấy cái thúng đựng đi vào trong chợ mua đồ. Lâu ngày được ra ngoài, Hương cũng không chống đối lại Khan Kum mà rất tận hưởng. Dù bực bội vì bị trói chân không đi đâu được, nhưng bù lại đây coi như là thoải mái nhất rồi. Ông chủ quán ăn sau khi bưng tô hủ tiếu ra cho Hương, còn không quên xởi lởi hỏi: "Ấy, cô là vợ của thầy Ba đúng không? Mấy bữa trước thấy nhà thầy kèn trống linh đình là tui biết thầy lấy vợ mà." Khi nghe thấy hai chữ "thầy Ba", cả quán ăn như nháo nhào cả lên. Họ bu lại xung quang bàn của Hương ngồi, giống hệt một bầy ong vỡ tổ. Có người săm soi cô xem cô là người như nào, có người lại gặng hỏi trong nhà anh ta có phải có những thứ rất đáng sợ không. Nghe đến câu đó thì gương mặt Hương sợ đến tái xanh hoàn toàn, chỉ biết gục xuống bàn né tránh câu hỏi của họ. Tâm trí cô nay bây giờ lại tràn đầy hình ảnh kinh hãi của ngày hôm đó. Cái xác bị trói ở trên cột, những cái đầu lâu chất đầy trên kệ, cái mùi của phân hủy và máu tanh, ... chúng lởn vởn nơi đầu óc cô, gặm nhấm lấy nó bằng sự sợ hãi và hoảng loạn. Ông chủ quán nhìn thấy cô sợ như vậy thì lập tức đứng dậy đuổi hết đám người kia đi. Vài tiếng hậm hực vang lên, thế nhưng họ cũng không làm khó làm dễ nữa mà nhanh chóng rời khỏi. Không gian xung quanh Hương giống như được giải thoát, trở nên thông thoáng vô cùng. Ân cần hơn nữa, ông chủ quán đưa cho cô lọ đựng đũa rồi nói: "Cô đừng có để bụng họ, chả qua là thầy Ba nức tiếng ở đây lắm. Ngặt nỗi thầy ít giao thiệp với ai, bởi vậy nên dân họ tò mò xem thầy như nào." "Dạ..." Đáp lại ông ấy một câu qua loa, Hương cúi đầu cắm cúi ăn. Thế nhưng cô vẫn cảm nhận được hàng chục ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm, giống như muốn xuyên thủng vào người cô vậy. Dường như Khan Kum, hay người mà ông chủ quán gọi với cái tên thầy Ba, rất được chú ý khi ở đây. Đang ăn cho xong tô hủ tiếu, đột nhiên tầm mắt của Hương rơi về phía một cửa hàng đối diện. Ở nơi vách tường ngăn cách, có một đứa bé tầm năm tuổi đang đứng nhìn cô chằm chằm. Độ mắt nó tròn xoe, long lanh nhưng lại ẩn chứa điều gì đó bí ẩn. Một hồi lâu sau, nó tiến lại đứng đối diện với Hương, dường như muốn nói gì đó. "Con đói sao?" Nhìn sơ qua đứa bé, Hương chợt nhận ra trên người nó lấm lem những cát và đất, quần áo cũng rách rưới quá mức. Nghe cô hỏi, nó chỉ gật gật đầu rồi nhìn tô hủ tiếu trên bàn của cô mà nuốt nước miếng. Có lẽ là đã rất lâu rồi chưa được ăn, người nó gầy còm mà đứng cũng run run cả lên. "Ê cái thằng ăn xin này, ai cho mày bước vào quán tao. Cút ra ngoài!" Ông chủ quán đương buôn bán cho khách, quay lại thấy thằng bé thì quát lớn. Nó bị giật mình, liền nép vào phía người Hương để trốn tránh. Thấy vậy, ông ta liền xông đến nắm lấy cái tay gầy như que củi của nó kéo ra ngoài. Vừa kéo, ông ta vừa sang sảng chửi: "Mẹ cái thằng đầu đường xó chợ, lần sau tao còn thấy mày chui vào quán tao một lần nữa thì tao đập què giò." Thế nhưng thằng bé không có chút gì là sợ hãi, ngược lại còn quay đầu nhìn cô. Đôi mắt của nó trong veo, lại chứa một thứ gì đó khiến người khác nao lòng. Nghĩ một hồi, Hương liền cất tiếng ngăn cản ông chủ lại: "Thôi anh cứ để cháu nó ngồi chung bàn với tui đi. Nhìn nó vậy chắc đang đói lắm ấy." "Cô không biết đó thôi, thằng nhóc này cứ dăm bữa nửa tháng lại ghé đây xin ăn xin uống. Cứ cho miết rồi nó lại thành cái nư khó bỏ lắm!" Mặc kệ ông chủ quán nói thế nào, Hương cũng nhất quyết bảo ông cho thằng bé ngồi cạnh cô. Thở dài một tiếng, ông ấy đành mặc kệ cô và nó muốn làm gì thì làm. Vỗ vỗ tay vào chiếc ghế bên cạnh, Hương gọi thằng bé lại gần: "Lại đây! Lại đây ngồi với cô này!" Nghe thấy cô gọi, nó chậm rãi bước lại rồi ngồi kế bên. Hương hỏi nó muốn ăn gì, thì nó chỉ vào tô hủ tiếu ăn dở của cô. Vậy nên cô liền gọi ông chủ quán nấu một tô khác bưng ra. Thấy đồ ăn, cặp mắt thằng bé sáng rỡ lên mà ăn lấy ăn để. Hương bật cười khi thấy vậy, dùng tay xoa xoa đầu nó. Những người ở xung quanh nhìn họ chằm chằm, không phút nào rời mắt. Đứa bé cứ ăn đến khi cạn cả tô, sau đó liền quay sang nhìn cô chằm chằm mà nói: "Cô ơi, con cảm ơn cô."