Đã bước vào mùa đông, huyện Trường Dương có tuyết lớn. Bông tuyết giống như là lông ngỗng bay đầy đường, phủ một lớp màu trắng lên kiến trúc trong huyện Trường Dương.
Thời tiết tuyết trắng đầy trời như thế này, người trong huyện không có chuyện gì làm thì sẽ ở trong nhà cả ngày.
Gió thổi lạnh thấu xương, đường huyện rỗng tuếch, ngẫu nhiên có mấy người nhanh chóng qua lại.
Tô Gia Thôn, Tô Kiến Quốc đội một cái mũ bông vải cũ nát, hai tay cắm ở trong tay áo, không ngừng dậm chân, cố gắng xua đuổi cảm giác lạnh lẽo trên người đi.
Trước mặt hắn là một rổ khoai tây và hai con gà mái. Hắn tới không đúng lúc lắm, ngay lúc tuyết lớn rơi xuống cho nên không có bán được bao nhiêu.
Mắt thấy sắp tết, hắn muốn đi kiếm chút tiền mặt, như vậy thì nhà mới có thể ăn tết vui vẻ được.
Hai chiếc xe việt dã màu đen gào thét chạy qua, cuốn một lớp bông tuyết lên.
Tô Kiến Quốc nhổ nước bọt, có chút hâm mộ nhìn ô tô mà hắn chưa từng gặp.
Hai chiếc xe chợ dừng lại, sau đó chậm rãi đi ngược lại. Tô Kiến Quốc có chút hoảng hốt, những người có tiền này sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ, ánh mắt cũng quá tốt rồi. Mấy người thanh niên mặc áo khoác màu đen từ trên xe nhảy xuống, nhìn có chút quen mặt.
"Lão Cửu thúc, thời tiết như thế này mà ngươi còn ra buôn bán? Không sợ lạnh chết à."
Tô Kiến Quốc nghe giọng nói quen tai, nhìn kỹ lại, lập tức kinh hô: "Ngươi là Đại Trùng nhà lão gia tử?"
Từ nhỏ Tô Bình Nam đã vô pháp vô thiên, ngoại trừ lão gia tử ra thì hắn không sợ trời không sợ đất. Lại thêm tính cách bưu hãn, thân thể cường tráng, không biết là ai lấy biệt danh cho hắn là Đại Trùng, ngày tháng qua dần người Tô Gia Thôn đều quen gọi Tô Bình Nam là Đại Trùng.
Tô Bình Nam nghe được hai chữ "Đại Trùng" mà mấy chục năm chưa có nghe, cười ngửa tới ngửa lui.
"Bán cái rắm, dẹp. Về nhà." Tô Bình Nam nói với mấy người Tô Văn Văn.
Tô Văn Văn ôm chặt lấy Tô Kiến Quốc, khiến cho hắn không thể động đậy, miệng hô: "Lấy đi, lão Cửu thúc tốt bụng, vừa gặp chúng ta thì cho hai con gà." Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy người trợ thủ nhanh chóng dọn quầy hàng của Tô Kiến Quốc, ném vào cốp xe.
Tô Kiến Quốc là người hiền lành, bình thường rất nhiệt tình với mấy tên nhóc này, Tô Văn Văn cũng hiếm khi lộ vẻ trẻ con ra.
Tô Kiến Quốc khẩn trương: "Đám ranh con, đó là đồ Cửu thúc chuẩn bị ăn tết, các ngươi không thể chà đạp." Khổ cái là ông cụ sức yếu, bị Tô Văn Văn ôm chặt không thể động đậy.
Tô Bình Nam cũng nở nụ cười: "Được rồi, lão Cửu thúc, ta ra giá gấp đôi, ta mua cho ngươi. Thời tiết này ngươi bán cái gì chứ, sẽ chết cóng đó."
Nói xong, rút một tờ một trăm đồng nhét vào trong ngực Tô Kiến Quốc còn đang giãy giụa.
Tô Kiến Quốc chớp mắt mấy cái, cũng không động đậy, nhìn quần áo đắt đỏ trên người bọn người Tô Bình Nam, có chút không tự nhiên cười ngây ngô hỏi: "Đại Trùng, ngươi phát tài thật?"
Tô Bình Nam cười ha ha, nói: "Phát tài một chút, đi, lão Cửu thúc, về nhà."
Xe chạy rất vững, bây giờ mấy người Vương Thần Quang đã biến thành lão tài xế.
Tô Kiến Quốc sờ lấy ghế ngồi bằng da thật trong xe, nhìn những thứ xa hoa bên trong, thân thể không tự nhiên uốn qua uốn lại.
Tô Bình Nam đột nhiên nổi hứng, mở lớn âm lượng, một khúc 'mặt trăng cong cong' vang lên trên đường đi huyện Trường Dương.
Gần đây Tô An Tây rất buồn rầu, ở nhà, nhị ca nhiều lần cho người đưa tiền tới, chỉ là quá nhiều, nhiều đến mức nàng có chút lo lắng hãi hùng, sợ lỡ có ngày nàng sơ ý làm mất thì sẽ đau chết.
Nàng không biết bây giờ nhị ca làm gì, chỉ biết là mỗi lần người đến đưa tiền cho mình đi ra khỏi cổng trường thì đều sẽ leo lên một chiếc ô tô khí phái.
Tô An Tây vẫn không rõ xe con và xe việt dã khác nhau chỗ nào, chẳng qua là cảm thấy xe rất lớn, rất phong độ. Quần áo nhị ca tặng đều rất đẹp, rất đặc biệt.
Lần đầu tiên Tô An Tây mặc một chiếc áo khoác lông trắng dài mà nhị ca tặng thì khiến cho một đám nam sinh của Trường Trung học số 1 huyện Trường Dương tập thể ngẩn ra, nhị ca càng ngày càng gửi nhiều quần áo tới, Tô An Tây cũng sai người nhắn lại là không cần nhiều như vậy. Mỗi lần như vậy thì người được nhờ đều nói là sẽ nhắn lại nhưng mà lần sau đến thì quần áo và tiền mà nhị ca cho lại nhiều hơn chứ không hề có xu thế giảm bớt.
Trào lưu của nữ sinh ở huyện Trường Dương gần như chính là xem Tô An Tây mặc cái gì. Mỗi khi Tô Bình Nam đưa đồ tới, gần như là những nữ sinh có gia cảnh tốt trong trường đều sẽ tụ tập tới ký túc xá của nàng, cầm xem, yêu thích không buông tay.
Trong lúc vô tình, tính cách Tô An Tây vốn có chút hướng nội thẹn thùng lại thay đổi thành tự nhiên hào phóng, điều này cũng làm cho nàng bị vô số nam sinh chạy theo như vịt.
"An Tây, đây là bài tập sai ta đã sửa lại." Nam sinh sắc mặt đỏ lên đặt lên bàn, không dám ngẩng đầu lên, vội vã rời đi.
"An Tây, đây là lão đại nhờ chúng ta đưa cho ngươi."
Nữ sinh cùng bàn vừa nói vừa nhét một cái túi đựng vô số phong bì đủ màu sắc vào.
Tô An Tây sầu khổ thở dài, đều do nhị ca mình, đang yên đang lành sao lại trở thành như vậy, mà chuyện này còn chưa phải chuyện khiến cho nàng đau đầu nhất.
Chuyện khiến cho nàng đau đầu nhất là bây giờ nàng trở thành đại tỷ chính cống của Trường Trung học số 1 huyện Trường Dương.
Cho dù là đầu đường hay là đám chim non trong trường học đều rất nể mặt nàng. Trong một lần, một nữ sinh cùng ký túc xá của Tô An Tây bị dân xã hội chặn ở cổng, nàng không nhịn được đi ra hỗ trợ. Lúc ấy, mấy tiểu thanh niên dáng vẻ lưu manh đó rất không khách sáo.
Kết quả ngày thứ hai, một tráng hán trên người toàn là rồng bay phượng múa dẫn mấy tên sưng mặt sưng mũi đến xin lỗi. Mấy tên này hoàn toàn không con dáng vẻ phách lối ngày hôm qua, không ngừng vả miệng mình, xin lỗi nàng.
Chuyện xảy ra như vậy, Tô An Tây cực kì thông minh. Nàng có chút bận tâm cho Tô Bình Nam. Tô Bình Nam có uy thế như thế, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam. Chắc chắn cuộc sống của hắn cũng toàn là tinh phong huyết vũ.
Cô gái nhỏ âm thầm hạ quyết tâm, đến khi được nghỉ sẽ không về nhà, đi tìm nhị ca trước, mình phải khuyên hắn một chút.