Tô Bình Nam hiểu rõ tầm quan trọng của tin tức linh thông. Cho nên hắn mua một đống báo chí cả nước và khu vực.
Hắn chỉ vào một cái thông báo đấu giá trên Ô Thành nhật báo, hưng phấn nói: "Trương tỷ, chỗ nay là chỗ tiếp theo chúng ta nhất định phải lấy được."
Trương Lệ Hoa lập tức cẩn thận đọc chỗ trọng điểm mà Tô Bình Nam nói. Nhật báo thông báo cũng đơn giản, bởi vì công ty Thiên Bằng không còn khả năng trả nợ, Ngân hàng Nông nghiệp với Ủy ban kinh tế sẽ bán đấu giá tất cả tài sản của công ty này vào ngày 26 ở lầu hai nhà khách Ô Thành. Bên dưới là danh sách liệt kê những tài sản đấu giá.
"Tô tổng?" Trương Lệ Hoa nghi ngờ, ngẩng đầu hỏi. Nhiều tài sản như vậy, với thực lực của Cẩm Tú bây giờ thì hoàn toàn không mua nổi.
"Là chỗ này." Tô Bình Nam chỉ vào một mục cuối cùng trong danh sách tài sản.
Đó là một khu nhà năm tầng lầu bị bỏ dở ở quảng trường nam lộ Ô Thành.
"Chỗ này?" Mọi người đều khó hiểu, không rõ tại sao Tô Bình Nam lại cảm thấy hứng thú với một tòa nhà còn chưa xây xong.
Sở dĩ Tô Bình Nam tự tin như vậy là vì hắn biết hai năm sau, tòa nhà này sẽ bị một thương nhân phương nam thu mua. Sau đó xây thành một cái nhà hàng đặc sắc, mấy chục năm sau, ngày thu đấu vàng.
"Ai biết rõ nội tình của công ty Thiên Bằng?"
"Ta biết." Quách Quang Diệu là người địa phương Ô Thành, mấy tháng này, quan hệ phát triển tương đối nhanh.
"Công ty Thiên Bằng là công ty của Lý Nho Minh Ô Thành. Năm ngoái cái tên này còn được gọi là nhà giàu nhất Ô Thành, nghe nói tháng tám năm nay, hắn chơi cổ phiếu ở Thâm Thành, xui xẻo bị thua lỗ nên phải bồi thường mấy ngàn vạn, gần ức, hẳn là do lần thua lỗ đó nên mới bán tháo những sản nghiệp này." Quách Quang Diệu có chút thổn thức, năm ngoái Lý Nho Minh phong quang như thế nào, chiếc Audi 100 và Classic Benz đầu tiên ở Ô Thành đều là sở hữu của người này, phong quang vô hạn. Khi đó Quách Quang Diệu còn không có tư cách nói chuyện với người ta, không ngờ chỉ một năm ngắn ngủi thì chuyện trở nên như vậy.
"Lý Nho Minh? Là đại lão làm giàu ở Thâm Thành đó hả?" Tô Văn Văn và Trương Đồng ngạc nhiên kêu lên.
Tô Bình Nam cũng biết người này, đúng là anh hùng cao minh, sau này lại dựa vào bất động sản, trở thành ông trùm, còn kết hôn với một ngôi sao điện ảnh rất nổi tiếng. Có thể nói là người thành đạt.
Khẽ gật đầu, biểu đạt mình đã hiểu rõ nội tình, Tô Bình Nam nói tiếp: "Tiếp theo, chúng ta sẽ đồng thời tiến hành ở cả hai phương diện Ô Thành và thành phố Phong."
Tô Bình Nam đi tới trước bản đồ nước Hạ được treo trên bức tường trắng như tuyết, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm phạm vi mấy trăm cây số giữa Ô Thành với trấn Nhị Đài ở thành phố Phong, trầm ổn nói: "Ở Ô Thành, Trương Lệ Hoa, ngươi lập tức thành lập công ty dịch vụ ăn uống Cẩm Tú, có quan hệ đã móc nối từ lần thành lập công ty trước, những ngành như công thương thuế vụ, chúng ta phải đả thông trong thời gian nhanh nhất. Sau đó dùng danh nghĩa công ty dịch vụ ăn uống tham gia đấu giá, nếu như lấy được, ta có lòng tin sẽ trở thành tiêu chuẩn cho ngành ăn uống ở Ô Thành."
Đúng là Tô Bình Nam rất có lòng tin. Làm ăn uống, hắn sẽ dùng những dịch vụ phục vụ đẳng cấp với kiểu trang trí cực kỳ xa hoa lãng phí mà người bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy, tranh thủ trở thành lão đại trong ngành ăn uống ở Ô Thành. Ngoại trừ hai điểm này ra, núi lớn vô biên vô tận gần trấn Nhị Đài có thể cung cấp vô số nguyên liệu nấu ăn ưu tú dùng mãi không hết cho hắn, cũng là nguyên nhân tại sao hắn tự tin như vậy.
Trương Lệ Hoa hơi lo lắng: "Tô tổng, thời gian ngắn như vậy thì độ khó rất lớn."
Tô Bình Nam bá khí nói: "Không có con mèo nào không thích mỡ, cũng không phải là chuyện phạm pháp gì, phương diện tiền bạc ta không hỏi tới, ngươi cứ mạnh dạn mà dùng."
Trương Lệ Hoa suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý.
Tô Bình Nam quay qua nhìn Tô Văn Văn, nói: "Văn Văn, trấn Nhị Đài ở Phong Thành, ngươi làm cũng được lắm, 56 nhà ký hợp đồng bao tiêu trong 5 năm khiến cho ta rất bất ngờ. Hôm nay, công ty thành lập, những hợp đồng này ngươi lấy danh nghĩa công ty bổ sung thêm."
"Được." Tô Văn Văn gật đầu.
"Căn cứ chúng ta điều tra, hơn tám trăm cây số Bao Sơn có tổng cộng 340 hộ, tiếp theo, nhiệm vụ của ngươi là kéo bọn họ vào công ty của chúng ta."
"Đã rõ."
"Bây giờ thứ hạn chế tốc độ kiếm tiền của chúng ta là khối lượng vận chuyển đường sắt, không thể đi đường cái, toa xe chật hẹp, một khi công ty thổ sản Phong Thành kịp phản ứng lại, chưa chắc chúng ta sẽ phong quang như bây giờ." Tô Bình Nam hạ nhiệt cho tâm trạng háo hức của mọi người.
"Cho nên!" Tô Bình Nam nhấn mạnh: "Chúng ta phải đến trấn Nhị Đài xây dựng một cái trung tâm lưu trữ hạt thông lớn nhất tỉnh Thiên Nam trước khi bọn họ kịp phản ứng." Thở phào một hơi, cũng để cho thủ hạ có thời gian hiểu ý hắn.
"Lớn nhất?" Trong mắt Quách Quang Diệu lóe lên vẻ hưng phấn.
"Lớn nhất! Hạt thông, chúng ta không vận chuyển ra khỏi Phong Thành được, nhưng chúng ta có thể vận chuyển đến trấn Nhị Đài! Ta muốn 90% sản lượng hạt thông ở Phong Thành đều trong kho của chúng ta! Chúng ta đã bắt được chén cơm này, nếu ông trời cho chúng ta một cơ hội thì cơ sao chúng ta không lấy?" Tô Bình Nam ngạo nghễ nói.
"Được!" Mọi người có chút nhiệt huyết sôi trào, kìm lòng không được hô.
Tô Bình Nam khoát tay với Quách Quang Diệu: "Quang Diệu, ngươi dẫn mấy người đi theo hỗ trợ, dùng danh nghĩa công ty đàm phán với chính phủ trấn Nhị Đài. Hai trăm mẫu là ranh giới cuối cùng, nếu như bọn họ đồng ý, chúng ta có thể hứa hẹn đầu tư xây xưởng ở đó. Cam đoan thuế hàng năm lên tới 500 vạn."
Thực lực không đủ thì phải biết chém gió. Tô Bình Nam định qua mặt chính phủ, cho chính phủ duyệt đất trước. Đường thì đi từng bước, cơm ăn từng miếng. Sản lượng óc chó ở trấn Nhị Đài cũng không nhỏ, đời sau 'Lục Cá Hạch Đào" bán rất chạy. Hắn háo hức muốn nhảy vào chiếm trước, nhưng khổ cái còn chưa có lừa đối được.
Dặn dò xong nhiệm vụ, Tô Bình Nam lấy một túi hồ sơ dày từ trong tủ bảo hiểm ra, đưa cho Tô Văn Văn.
Tô Văn Văn cầm lấy, hiếu kì mở ra, bên trong là năm bộ giấy tờ bất động sản thật dày với chìa khoá.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của mọi người, Tô Bình Nam mỉm cười, khoan thai nói: "Hoa nở phú quý, huynh đệ một đời, nam bộ Ô Thành mới khai phá một cái cư xá mới, ta mua nhà cho mọi người."