Sau khi sống lại, lần đầu tiên Tô Bình Nam động thủ, lại cảm thấy thoải mái.
Khi cảm nhận được cảm giác này, Tô Bình Nam không thèm quan tâm chuyện theo đuổi nữ sinh nữa, dứt khoát làm theo thói quen.
Hoàng Thiên kêu khóc, giọng đã khàn, hắn trơ mắt nhìn đầu của mình không ngừng đụng vào mặt tường, máu tươi của mình không ngừng văng tung tóe, sau đó để lại những dấu vết kinh hồn trên mặt tường trắng.
Hắn sợ thật, hắn sợ hắn sẽ bị người này đánh chết tươi.
"Phục chưa?"
"Phục."
"Sau này né xa nàng ra, nếu không ta sẽ đánh chết ngươi."
Câu nói này, Tô Bình Nam dùng giọng điệu rất bình tĩnh nhưng là tất cả mọi lại cảm thấy chắc chắn hắn sẽ làm thật.
"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi." Bây giờ Hoàng Thiên không muốn gì khác, chỉ muốn rời xa cái tên như sát thần này nhanh một chút.
Tô Bình Nam cười thầm trong lòng, đánh người và bị đánh cũng là một môn học. Đừng thấy bây giờ cảnh tượng đáng sợ nhưng cùng lắm chỉ là vết thương nhẹ. Nếu như hắn ra tay không biết nặng nhẹ thì đời trước hắn đã bị một viên đạn lủng đầu từ lâu rồi.
Động tĩnh trong phòng cũng kinh động đến người ăn cơm bên ngoài, Hàn Binh đang đứng ở cửa ra vào, trợn mắt há hốc mồm nhìn dáng vẻ bá khí của Tô Bình Nam.
"Lão Hàn, ngươi đi tìm ông chủ tới, hư cái gì thì ngươi thương lượng bồi thường với hắn."
"Được rồi." Hàn Binh nghiêng người đẩy mấy người trẻ tuổi đang sợ mất mật ôm chầm lấy nhau ra, gật đầu.
Tô Bình Nam quay đầu, cầm bia trên bàn đổ vào tay, rửa vết máu đỏ sậm trên tay.
Sau đó kéo ghế ngồi trước mặt Lý Lạc Nhiên.
Tất cả mọi người lặng ngắt như tờ, ngơ ngác nhìn hắn, muốn biết hắn muốn làm gì.
"Lý Lạc Nhiên, xin chào. Ta là Tô Bình Nam, là người của Tô Gia thôn ở Ô Thành, tỉnh Thiên Nam, bây giờ đang làm ăn ở Ô Thành, coi như thành công. Phía dưới cũng có chút anh em làm việc cho ta, ưu điểm của ta là tôn trọng chữ tín, hung ác, nghĩa khí. Rất muốn làm quen với ngươi, làm bạn với ngươi." Vừa dứt lời, không khí trầm mặc ở hiện trường trở nên quái dị.
Đỗ Đan Đan và mấy nữ sinh khác nín cười, vẻ mặt quái dị. Bọn họ thấy nhiều người bắt chuyện với nữ sinh rồi, nhưng mà kiểu bắt chuyện giống như là xã hội đen đàm phán với nhau thì các nàng chưa từng gặp.
Không nghĩ ra được phương pháp hay gì, Tô Bình Nam cũng không muốn chờ, dứt khoát giới thiệu mình theo phương pháp khi hắn đàm phán với kẻ địch. Cả hai thời không, đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam bắt chuyện với nữ sinh.
Lý Lạc Nhiên trầm mặc. Gia đình của nàng xem như trung sản, từ nhỏ đến lớn, loại người bưu hãn đến mức khiến cho người ta kinh sợ như Tô Bình Nam nàng chỉ gặp được trong TV, cũng không biết tại sao trong lòng lại có cảm xúc mà chính bản thân nàng cũng không hiểu nổi.
Tô Bình Nam nhìn nữ sinh đẹp như ngọc trước mặt, trong lòng có chút lo lắng, sau đó nói tiếp: "Ta không có tiền án tiền sự, những tiếng xấu về ta đều là do người ta đồn bậy thôi."
Ha ha, Đỗ Đan Đan không nhịn được với tính tình thẳng đuột của Tô Bình Nam nữa, cái này là nói chuyện phiếm với con gái nhà người ta hay là đang phối hợp điều tra án?
Lý Lạc Nhiên cũng hơi mắc cười, nàng lén nhìn Tô Bình Nam một cái, chỉ thấy hắn ngồi thẳng, gương mặt anh tuấn lại cực kỳ nghiêm túc.
"Được, chúng ta là bạn."
Lý Lạc Nhiên vừa dứt lời, tất cả mọi người ngây người. Tô Bình Nam cũng nói một câu khiến cho bọn họ không thể nào hiểu được: "Làm bạn của ta rất tốt, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng."
"Chúng ta phải đi." Lý Lạc Nhiên nhìn người đàn ông vừa mới gặp mặt mà đã nhiệt tình như lửa trước mặt mình.
"Được." Tô Bình Nam đứng dậy, quay đầu nghiêm túc nói với Dương Phổ: "Ta là người như thế nào ngươi có thể hỏi Đỗ Đan Đan một chút. Ta không nói đùa, nếu ngươi giống như Hoàng Thiên, ta lấy mạng ngươi."
Dương Phổ nhìn vẻ mặt bình tĩnh và vẻ ác độc giấu trong ánh mắt Tô Bình Nam, sắc mặt tái xanh khẽ gật đầu.
Hàn Binh đã xử lý xong mọi chuyện, vẻ mặt quái dị nhìn phương pháp theo đuổi quái lạ của Tô tổng, dáng vẻ như muốn cười mà không dám cười.
Lý Lạc Nhiên đi ngang qua người Tô Bình Nam, đột nhiên mở miệng nói: "Như vậy cũng không ổn, điện thoại của ký túc xá của ta là 021742... nếu ngươi có đến Thượng Hải nữa thì có thể gọi cho ta, ta mời ngươi ăn cơm."
Tất cả mọi người ngây người, Đỗ Đan Đan biết Lý Lạc Nhiên từ năm nhất đến năm hai cũng đã gặp nhiều người theo đuổi lắm rồi, nhưng mà hôm nay lại đưa số điện thoại cho tên xấu xa này?...
Hôm nay, sinh nhật Lý Lạc Nhiên, những người bạn đến chung vui này phần lớn đều là chung một ký túc xá, sau khi trở về ký túc xá, tất cả mọi người có chút trầm mặc, đi tắm xong đi ngủ.
Khi những cô bé này đều nằm dài trên giường, không biết là ai nói một câu 'hôm nay thật là kích thích', sau đó bắt đầu nói không ngừng.
Nữ sinh mặc đồ đỏ tên là Triệu Hà, nàng thay quần áo, dựa vào giường trên, nói: "Suýt nữa là hù chết bà đây rồi, Lạc Nhiên, trong vòng hai năm này ngươi từ chối bao nhiêu anh đẹp trai, người trong nhà có tiền, đúng rồi, là đàn anh được cử đi nước Mỹ đó mà ngươi cũng không cho người ta phương thức liên lạc, đến hôm nay ta mới biết khẩu vị ngươi nặng như vậy."
Giống như hát tướng thanh, có người diễn chính thì chắc chắn sẽ có người diễn vai phụ, một cô gái khác tiếp lời: "Đúng là khẩu vị nặng, nàng thích người biết đánh."
Lý Lạc Nhiên đổi một bộ áo ngủ rộng, lau khô tóc ướt, áo ngủ rộn để lộ ra vòng cung kinh người trước ngực.
Lý Lạc Nhiên mím môi một cái, cười nói: "Đừng nói mò, chỉ là người này rất đặc biệt, muốn kết bạn thôi."
"Đúng rồi, rất đặc biệt, rất dữ, hôm nay ta suýt nữa bị hù chết, ta còn tưởng hắn muốn đánh chết Hoàng Thiên, nhưng mà có bạn trai như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy an toàn hơn nhiều." Triệu Hà nằm sấp, trong mắt lấp lóe.
"Đỗ Đan Đan, không phải ngươi biết hắn sao, nói xem hắn là người như thế nào?" Một nữ sinh khác cũng nhập bọn.
Lý Lạc Nhiên cũng dừng động tác lại, vểnh tai lên nghe.
Đỗ Đan Đan không chút hình tượng, nằm chổng vó trên giường, trong đầu nhớ lại những lời đồn về Tô Bình Nam ở Ô Thành, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
"Nói đi!"
"Đúng đó, nói đi." Một đống nữ sinh líu ríu thúc giục.
"Hắn hung dữ lắm, rất nổi tiếng ở chỗ chúng ta, không phải là người tốt." Đỗ Đan Đan mở miệng nói.