Cùng là tiểu thư của Ngu phủ, những tiểu thư khác bên cạnh Ngu phu nhân ít nhất cũng thông thạo hơn phân nửa các kỹ năng như cầm kỳ thư họa, may vá, thêu thùa. Muội muội hắn thì lại hoàn toàn không biết gì. Nếu sang năm hắn thi đỗ kỳ đại khảo, gia đình được thơm lây, thì một người vợ tương lai không biết làm gì như Giảo Giảo liệu có ai trong sạch mà chấp nhận?
Nhìn khuôn mặt muội muội mềm mại, non nớt như cánh phù dung vừa chớm nở, lòng hắn càng thêm đau xót. Không chịu khó học hỏi thì làm sao sống tốt? Dùng nhan sắc để làm hài lòng người khác thì được bao lâu? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn hạ quyết tâm ngay lúc đó. Nhưng gương mặt hắn vẫn giữ nụ cười nhẹ, ôn tồn nói:
"Không sao, Giảo Giảo thông minh như vậy, nhất định sẽ sớm học được thôi. Ca sẽ chờ đợi."
Sau khi tiễn Ngu Chi Nhuận đi, Hương Bách cầm một ly trà nóng, đưa đến bên Giảo Giảo, mỉm cười bảo:
"Tiểu thư à, ngài như vậy là được rồi. Cũng chỉ là huynh muội trong nhà, có gì phải ngượng ngùng? Nhìn nhị thiếu gia đối với ngài tốt như thế. Hôm qua ngài thêu cái túi tiền đưa cho nhị thiếu gia, hôm nay liền thấy thiếu gia mang bên mình. Ngày mai, nếu ngài học giỏi kim chỉ hơn, lại thêu thêm cho nhị thiếu gia mấy món thật đẹp, thiếu gia nhận được chắc chắn sẽ rất vui."
Hương Khỉ, người hầu khác vừa vào, cũng mỉm cười phụ họa. Thời gian gần đây, nỗi bất an trong lòng các nàng cuối cùng cũng được xoa dịu. Nhị thiếu gia vẫn nhớ đến tình nghĩa huynh muội, vậy nên chủ tớ ba người họ chắc chắn sẽ có những ngày tháng dễ thở hơn.
Giảo Giảo cúi mắt, cười nhẹ. Nhìn ly trà nóng trên tay, nàng khẽ hỏi:
"Ca ca có phải việc học bận lắm không? Ta thấy sắc mặt ca dường như không được tốt lắm."
Không chỉ là sắc mặt không tốt. Khi nãy, lúc Hương Khỉ bưng trà tới, nàng muốn tỏ ra thân cận nên tự tay rót trà mời ca ca. Ngu Chi Nhuận vui vẻ nhận lấy, nhưng khi hắn đưa tay ra đón, động tác tuy nhỏ nhưng nàng lại thấy rõ lòng bàn tay trái của ca ca bị sưng đỏ, hẳn là vừa bị đánh. Dù sao thì Ngu Chi Nhuận cũng là thiếu gia của Ngu gia, mà tiên sinh lại ra tay nặng như thế... Là vì tiên sinh quá nghiêm khắc, hay còn điều gì uẩn khúc?
Hương Khỉ không để ý đến những suy nghĩ ấy, cho rằng tiểu thư chỉ hỏi khách sáo để kéo gần quan hệ giữa hai huynh muội. Nàng vội vàng đáp, giọng đầy vẻ kính phục: