Chu Chính giãy giụa trong đau đớn kêu lên một câu.
- Cái gì?
Dương Gian nghe xong kinh ngạc quay đầu lại nhìn một chút.
- A-!
Mới vừa quay đầu lại hắn đã bắt gặp tiếng hét thảm thiết của Chu Chính, cái bụng của thầy Chu lúc bị một bàn tay màu đen vạch ra một lỗ, sau đó cái lỗ càng ngày càng lớn...
Bên trong lò ra cái đầu của quỷ anh, nhìn qua nhìn lại xung quanh, giống như một đứa trẻ mới sinh.
Một bộ dạng tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.
Con mắt đen thui, không có tròng của nó lộ ra vẻ quỷ dị cùng tà dị.
Đi!
Dương Gian sợ hãi trong long, bèn vội vàng bỏ chạy.
- Oa cạc cạc...
Mới vừa đi xuống cầu thang hắn đã nghe phía sau hành lang tiếng kêu của con quỷ anh kia giống như nó đang tuyên cáo với thế giớ là nó đã xuất hiện.
Quỷ anh chậm rãi đi ra từ người Chu Chính mà cái bụng của thầy ấy cũng từ từ khô quắt lại.
Không có máu chảy ra, cũng không thấy tý nội tạng nào, chỉ còn một ít da màu đen thui.
Giống như thầy ấy nói trước đây, nội tạng đã bị quỷ anh ăn hết không còn một tý gì.
- Con xin lỗi ba, mẹ...
Ánh mắt Chu Chính dần mất đi thần thái mà trở nên ảm đạm, đầu nghiêng về một bên, sự sống biến mất. Thế nhưng ánh mắt vẫn dõi theo quỷ anh đang chậm rãi đi về hương mà Dương Gian vừa rời đi.
Tầng thứ tư, tầng thư ba,...
- May quá, không bị lạc đường.
Hiện tại Dương Gian đang chạy xuống dưới cầu thang, trong lòng có chút mừng.
Bởi vì hắn phát hiện cầu thang không còn bị bóng tối bao phủ, tuy vẫn còn chút u ám nhưng vẫn nhìn được mọi thứ một cách rõ ràng, cũng không thấy những đoạn tường bị quỷ đánh vỡ như trước.
Nếu như không bị bóng đen bao phủ, không có bị lạc đường thì hắn chỉ cần một vài phút là có thể ra khỏi trường học.
Tại thời điểm hắn đi vào tầng hai lại thấy Trương Vĩ, Miêu Tiểu Thiện đang cùng mấy học sinh đi qua đi lại ở hành lang, trên mặt còn mang theo vẻ lo lắng.
Trong tay bọn họ đang cầm điện thoại di động để chiếu sáng, bọn hắn đi dọc hành lang, từ đầu này đến đầu kia rồi lại vòng trở lại.
Bọn hắn đi đi lại lại cũng đã vài lần.
Giống như bị ảo cảnh mê hoặc, vĩnh viễn không đi ra khỏi.
- Không, không đúng, không phải Quỷ vực biến mất, cũng phải bóng đen đã lui đi, mà là ta đã có thể nhìn thấy hết toàn bộ mọi thứ...
Dương Gian biến sắc, nhìn xuống mu bàn tay, bên trên mu bàn tay có một con mắt màu đỏ.
Chẳng lẽ đây là năng lực của người điều khiển quỷ?
Nếu là như vậy, con mắt này cũng là... một con quỷ.
Hắn nhớ tới lời nói trước kia của Chu Chính, ban đầu bụng của hắn chứa con quỷ anh chỉ nhỏ bằng móng tay, thế nhưng sau đó nó lớn đến như vậy.
Nếu là như thế, con mắt này sau khi lớn lên sẽ có hình dạng như thế nào đây?
Cũng sẽ biến thành một con lệ quỷ, sau đó cắn nuốt hắn?
Nghĩ đến tình trạng trước đây của Chu Chính, Dương Gian chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, có cảm giác không rét mà run, chỉ có hoảng sợ nhìn con mắt nằm trên mu bàn tay.
Trước đó niềm vui nhìn thấu được Quỷ Vực trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ.
- Cho dù bị con mắt này giết chết thì đó cũng là chuyện sau nay, hiện tại vẫn là tìm đường rời khỏi đây trước đã.
Dương Gian cắn chặt răng, cố không để cho mình suy nghĩ miên man, sau đó nhanh chóng đi đến bọn người Trương Vĩ.
Tại trong mắt của mấy người Trương Vĩ, xung quanh toàn bộ đều là bóng đêm.
Ánh đèn từ điện thoại di động chỉ soi sáng được một khu vực phía trước mặt, khảng cách chỉ có một một thước, xa hơn hữa là bóng tối, không thấy rõ được.
- Trương Vĩ, chúng ta cũng đi gần 30 phút rồi vẫn không có đi ra khỏi đây, liệu có thể bị vây ở đây cả đời không?
Miêu Tiểu Thiện ở bên cạnh cũng có chút khẩn trương.
- Chu Chính có nói nơi này là Quỷ Vực. Các cậu có biết Quỷ Vực là cái gì hay không? Có phải là thật sự có quỷ, trước kia có phải là xảy ra chuyện kỳ quái gì đó? Phải chăng vì quỷ giống như Chu Chính nói cho nên đến giờ chúng ta vẫn chưa đi ra khỏi đây.
Bên cạnh cậu ta, có một nam sinh cẩn thận nói.
Trương Vĩ mang theo vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc đáp lời:
- Các ngươi yên tâm, làm gì có chuyện cả đời không đi ra khỏi đây, đó là khả năng không thể xảy ra, các ngươi cứ tin tưởng ở ta, chỉ cần vài ngày là chúng ta chết đói hết ở trong này rồi, làm gì còn chuyện cả đời ở đây.
-...
Phía sau đồng loạt cho hắn một đống ánh mắt khinh bỉ.
Bất chợt.
"Cộp, cộp, cộp cộp-!"
Tiếng bước chân từ trong bóng tối truyền đến.
- Ai, ai ở phía trước vậy?
Trương Vĩ có chút khẩn trương, những người khác cũng đang thần hồn nát thần tính, nghe được tiếng bước chân vang lên, khiến cho ai cũng bị doạ đến run rẩy.
- Không cần khẩn trương, là tôi, Dương Gian đây.
Trong bóng tối truyền đến âm thanh của Dương Gian.
- Đứng lại, cậu đừng có qua đây, cậu nói ngươi là Dương Gian, thế cậu có chứng minh được không? Vạn nhất cậu là quỷ thì sao!
Trương Vĩ hoảng sợ nói.
Dương Gian nói:
- Trương Vĩ từ khi nào cậu trở nên dong dài như vậy? Nơi này rất nguy hiểm, tôi có thể dẫn các ngươi ra ngoài, đi theo hướng dẫn của tôi các cậu sẽ không lạc đường.
Mục đích chủ yếu khi hắn tới đây là muốn cứu mấy người Trương Vĩ, nếu chính mình không cứu thì bọn họ chắc chắn chết ở đây.
Tuy hắn có thù với Phương Kính nhưng mấy người còn lại thì không có.
Hơn nữa hiện tại Quỷ Vực xuất hiện con lệ quỷ thứ hai, sự khủng bố so với trước đó là không thể hình dung.
- Đợi đã, nếu ngươi thật sự là Dương Gian vậy tôi hỏi cậu, tên tiếng anh của tôi là gì? Chỉ trả lời một lần, trả lời sai cậu chắc chắn không phải là người.
Trương Vĩ nói.
- Ward Jill! Rất là Tây...
Dương Gian nói
Trương Vĩ thở phào nhẽ nhõm:
- Xem ra đúng là cậu rồi, không phải quỷ a, làm cho tôi sợ thót tim, may mà tôi đã học xong ám hiệu...
- Nắm tay nhau và đi theo ta, đừng có tách nhau ra, tôi có thể mang mấy người ra khỏi khu nhà này.
- Trương Vĩ, tay cậu như thế nào lại nhiều mồ hôi như vậy?
Dương Gian hỏi.
Trương Vĩ mang theo vẻ mặt nghiêm túc:
- Mồ hôi? tay tôi làm gì có mồ hôi, cậu suy nghĩ quá nhiều đó Dương Gian. Đây rõ ràng là nước tiểu đồng tử mà, cậu không biết nước tiểu đồng tử có tác dụng trừ tà à. Tôi vừa mới đi, nó còn đang nóng đây này, cậu chịu khó một chút đi.
Nói xong, hắn cầm lấy tay Dương Gian vẽ loạn lên không hề kiêng nể gì hết.
- Định mệnh, cậu cũng ghê tởm thật đấy.
Dương Gian nói:
- Đừng có nắm tay ta, cút sang một bên đi.
- Không cần phải như vậy chứ, tôi còn không có chê cậu đâu này, cậu lại dám ghét bỏ tôi? Một chút nước tiểu mà thôi, đâu có gì to tát đâu chứ, cùng lắm tý ra ngoài tôi quay lại cho cậu tiểu lại.
Trương Vĩ có chút mặt dày nói.
- Dương Gian, cậu thật sự có biện pháp dẫn chúng tôi ra khỏi nơi này?
Miêu Tiểu Thiện ở phía sau hỏi.