Trịnh Phi nhanh chóng phát hiện ra mình đã lạc đường rồi...
Cậu ta không tỉm thấy Dương Gian, muốn quay đầu, quay lại bên cạnh bức tường đứng đợi lúc nãy cũng không tìm thấy bức tường ở sau lưng đâu nữa.
Nơi này dường như không còn là nhà vệ sinh quen thuộc mà là một không gian tối đen bất tận.
Nỗi sợ hãi dần dâng lên trong tâm trí, che lấp hết cả dũng khí còn sót lại.
Hơn nữa, đằng sau cậu còn nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vọng lại.
Tiếng bước chân ấy từ xa tới gần, không ngừng tiến về phía cậu đang đứng...
- Đoàn, Đoàn Bằng, là cậu phải không?
Trình Phi giọng run rẩy thận trọng cất tiếng hỏi.
Chưa kịp nói hết câu.
Đột nhiên, một bàn tay nhợt nhạt từ trong bóng tối thò ra, tóm lấy cổ Trịnh Phi từ phía sau.
Lạnh lẽo, cứng ngắc, không giống như tay của người sống.
- Aaaaa!
Một tiếng hét cuồng loạn vang lên.
Nhưng Dương Gian không hề nghe thấy tiếng hét ấy, bây giờ cậu đang phải đối mặt với một vấn đề khó khăn
Hắn đã lạc trong bóng tối mờ mịt.
- Đây chắc chắn không phải nhà vệ sinh...
Trong lòng hắn nghĩ thầm.
Bóng tối trước mắt không có điểm cuối, quãng đường đi phía trước đã dài hơn rất nhiều so với khoảng rộng của nhà vệ sinh.
Nhìn thời gian hiện trên điện thoại, ước chừng đã hơn 20 phút.
Hai mươi phút vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, thậm chí còn chưa đụng phải bất kỳ bức tường hay bệ toilet nào, cái này không hề hợp với lẽ thường chút nào.
Cách giải thích duy nhất là Dương Gian đã đi tới một nơi mà hắn không hề biết.
- Đáng chết, rốt cuộc quỷ vực là cái gì, lúc trước, Chu Chính giảng bài cũng không nói qua một chút.
Trong lòng Dương Gian rất sốt ruột.
Không có thông tin đầy đủ, cậu chẳng thể phân tích được điều gì, càng chẳng thể nghĩ cách phá giải cái quỷ vực này.
- Tí tách, tí tách
Âm thanh nhỏ giọt chỗ vòi nước lại vang lên.
- Đợi đã, tiếng nước nhỏ giọt... khi nãy mất một lúc không nghe thấy, sao bây giờ lại xuất hiện rồi.
Tâm trí Dương Gian bừng tỉnh, sau đấy chẳng chút do dự nương theo tiếng nước nhỏ giọt mà tiến tới.
Có tiếng nước rơi từ vòi, như vậy có nghĩa là nhà vệ sinh ở bên cạnh, chỉ cần trở lại nhà vệ sinh quen thuộc kia, có thể tìm thấy cánh cửa, sau đó rời khỏi quỷ vực này.
Đáng chết, khi nãy nghĩ ra điều này thì tốt rồi.
Xác định được phương hướng, trong lòng vực dậy tinh thần, Dương Gian rảo bước đi tiếp.
Nhưng rất mau chóng, cậu nghe thấy tiếng điện thoại báo pin yếu, điều này làm cho cậu hoảng sợ, do dự một lát, chỉ đành cắn răng tắt điện thoại đi.
Cậu sợ con quỷ còn lảng vảng ở nơi này hơn cả bóng tối.
Chỗ pin này phải giữ lại phòng dùng những lúc quan trọng.
Mò mẫm tiến lên phía trước, thật cẩn thận.
Trong bóng tối, chỉ có tiếng nước rơi tí tách tí tách vang lên, ngoài ra chẳng có gì khác.
Không gian yên lặng có chút đáng sợ, nghe rõ cả tiếng thở của mình.
Nhưng chẳng bao lâu sau khi cậu tắt đèn điện thoại.
Bỗng nhiên.
- Bịch, bịch!
Tiếng bước chân liên tiếp vang lên từ phía sau Dương Gian, nặng nề mà rõ ràng.
Tiếng bước chân từ xa vọng lại gần, dần dần tiến lại gần hắn.
Thoắt cái, thân hình Dương Gian cứng đờ, cả người căng thẳng, cậu vội mở điện thoại quay đầu nhìn lại phía sau.
Ánh đèn chiếu sáng khoảng không tầm 1 mét, phía sau trống không, chỉ có bóng tối nồng đậm.
Nhưng tiếng bước chân càng lúc càng gần.
- Chắc chắn không thể là Trịnh Phi hay Đoàn Bằng.
Nét mặt Dương Gian hơi căng thẳng.
Trong bóng tối thế này, người sống không thể nào đi theo hắn chính xác như vậy.
Nếu không phải Trịnh Phi hay Đoàn Bằng, vậy thì tám chín phần chính là con quỷ đang lẩn khuất trong nhà vệ sinh rồi.
- Chạy mau!
Cảm nhận được tiếng bước chân ngày càng gần, trong lòng Dương Gian càng sợ hãi, vội vàng đẩy nhanh tốc độ...
Dương Gian tăng nhanh tốc độ, chạy trong bóng tối rồi tiếp tục tiến về phía trước.
- Cộp, cộp cộp...
Nhưng tiếng bước chân ở phía sau vẫn vang lên liên tục, không một ngừng chút nào, cứ thế bám theo hắn.
Dù Dương Gian có chạy nhanh hay chậm đều không sao bỏ rơi được tiếng bước chân phía sau, hơn nữa thời gian trôi qua càng lâu thì tiếng bước chân vẫn càng ngày càng gần.
Lúc đầu tiếng bước chân vang lên cách hắn khoảng 6,7 mét.
Sau đó chỉ còn khoảng có 3,4 mét.
Thế mà hiện tại, tiếng bước chân lại chỉ còn cách mình có 1 mét mà thôi.
Dương Gian nắm chặt di động, hắn cố gắng giữ cho màn hình vẫn sáng, để lúc nào cũng sẵn sàng mở đoạn ghi âm kia lên.
Nếu con quỷ trong nhà vệ sinh đánh lén hắn, hắn vẫn có hậu chiêu.
Đây cũng là phao cứu sinh cuối cùng Dương Gian có.
Cả người hắn căng thẳng, lúc nào cũng trong tư thế mở đoạn ghi âm lên để doạ nữ quỷ.
Nhưng mà mọi chuyện xảy ra tiếp theo lại không có như hắn suy đoán, tiếng bước chân phía sau luôn cách hắn 1 mét, không tiến thêm bước nào nữa nhưng cũng không rời đi.
Hơn nữa, bất kể hắn chạy nhanh hơn hay chậm lại thì khoảng cách với tiếng bước chân vẫn cứ 1 mét.
- Phải chăng nó đang chờ điện thoại của mình hết pin?
Bất ngờ, sắc mặt của Dương Gian bỗng thay đổi, khi thấy điện thoại chỉ còn có 10% pin, sự bất an trong lòng hắn càng ngày càng lớn.
Nếu thật là vậy, thì chuyện mình chết trong tay con quỷ kia chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Chắc chắn không có khả năng nào để mình sống sót mà ra khỏi đây được.
Nhìn lại màn hình điện thoại, chỉ còn có 7 %.
- Nếu pin dưới 5%, bất kỳ lúc nào điện thoại cũng có thể sập nguồn.
Hiện tại Dương Gian đã có chút hối hận, ước gì hồi chiều hắn không có dùng điện thoại chắc giờ này pin sẽ không ít thế này.
- Thế nhưng, hiện tại không phải lúc suy nghỉ về chuyện vớ vẩn đó, nếu không muốn chết ở đây, mình chạy thoát trước khi máy bị hết pin, nếu không...
Cắn chặt răng, Dương Gian quyết tâm chạy thật nhanh.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể của mình để chạy về hướng có tiếng nước chảy.
- Cộp, cộp cộp,...
Tiếng bước chân phía sau vẫn cứ tiếp tục bám theo hắn.
Thậm chí Dương Gian còn có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, trong đó có cả mùi hôi thối.
Con quỷ kia vẫn không buông tha hắn, đuổi theo hắn như hình với bóng.
Dương Gian dốc hết sức lực chạy thật nhanh, vì hắn nghe thấy tiếng nước rơi cách mình không còn xa nữa.
Nhưng màn hình điện thoại bỗng sáng lên.
Pin chỉ còn 5%.
Trên màn hình nổi lên thông báo: Để tránh cho di động tự động tắt máy, mong quý khách hãy nhanh chóng sạc pin.
- Con mẹ nó.
Dương Gian thở phì phò, mồ hôi chảy đầy người, thấy bóng tối bao phủ dày đặc ở xung quanh, trong lòng hắn càng ngày càng hoang mang.
Hiện tại, hắn đã mệt muốn chết nhưng hắn không dám dừng.
Dừng, đồng nghĩ với việc, hắn chỉ có thể chờ chết.
Tiếp tục cắn rắng chạy như điên về phía trước.
Đột nhiên, trước mắt hắn hiện ra một luồng ánh sáng yếu ớt.
Luồng sáng màu đỏ này hiện ra trong bóng tối, mặc dù rất nhỏ nhưng do xung quanh toàn bộ bị bóng tối bao phủ nên dễ dàng thấy được nó.
- Đó là...
Mắt hắn sáng lên ánh sáng hi vọng, trong lòng Dương Gian mừng như điên.