Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Mang Không Gian Dọn Sạch Quốc Khố
Diêm Hạ Thính Phong Khởi27-12-2024 22:52:47
Trên mặt Tống Minh Yên hiện lên nụ cười ác độc: "Ta không chỉ muốn phủ tướng quân biết, mà còn muốn cả kinh thành này đều biết. Tống Minh Diên nàng ta chẳng khác gì mẹ nàng ta, chỉ là một tiện nhân hạ lưu!"
Nàng ta hừ lạnh, trong mắt đầy vẻ ngang ngạnh: "Kể cả nàng ta có vào phủ tướng quân thì sao? Những thứ ta không cần, nàng ta cũng không thể dễ dàng chiếm đoạt. Đã chiếm thì phải trả giá đắt!"
Xuân Đường cúi đầu đáp: "Vâng! Tiểu thư, nô tỳ sẽ hành động từ sáng sớm, bảo đảm mọi chuyện thỏa đáng!"
"Haha, đợi đến lúc nàng ta bị xử lý, bổn tiểu thư sẽ tự mình đến xem náo nhiệt. Hẳn là sẽ rất thú vị đây! Hầu hạ bổn tiểu thư đi ngủ đi!"
Tấm màn giường buông xuống, ánh đèn trong phòng tắt ngấm.
Tống Minh Diên lấy ra gói mê dược vừa chiếm được trong phòng thuốc, đổ toàn bộ xuống dưới. Cứ mê man mãi đi!
Trời lạnh như thế này, vốn dĩ nàng đã định rời đi, giờ thì đừng trách nàng không lưu tình!
Sau khi xác nhận mọi người trong phòng đã ngất xỉu, Tống Minh Diên liền thu sạch toàn bộ gia sản của Tống Minh Yên vào không gian, ngay cả giường cũng không để lại cho nàng ta.
Lần lượt, nàng ghé qua chính viện nơi Tống Phan Sơn ở, hương viện của Hứa thị và trường vinh viện của Tống Văn Tuấn.
Khi tìm đến chỗ Tống Phan Sơn, ông ta đang cùng tiểu thiếp điên loan đảo phượng.
Ngay trong thời khắc then chốt, một cảm giác trống trải đột ngột ập tới, cả hai người trơn trụi trực tiếp rơi xuống sàn lạnh như băng.
Tống Phan Sơn vì lạnh mà run lên, dọa đến mức tái mặt.
"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Ông ta mờ mịt nhìn quanh, căn phòng ấm áp chỉ vừa mới đây đã biến thành bốn bức tường trống trơn.
Tiểu thiếp ngồi bệt xuống đất, một cú ngã suýt làm mất cả nửa mạng, còn chưa kịp hét lên thì đã nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Mặt nàng ta tái xanh: "Lão... lão gia, trong phủ... chẳng lẽ là gặp quỷ sao?"
Một luồng hàn khí âm u từ dưới chân xông thẳng lên, Tống Phan Sơn nuốt khan, mồ hôi lạnh rịn ra: "Quỷ... quỷ gì chứ, trên đời này sao có thể có..."
"Quỷ, quỷ... quỷ a a!!!"
Một chiếc đầu lâu rơi xuống, lộc cộc lăn đến trước mặt Tống Phan Sơn, đôi hốc mắt đen ngòm trừng trừng nhìn ông ta.
Tống Phan Sơn sợ đến mức bò lê dưới sàn, trần truồng mà hoảng loạn, như không thể khống chế được bản thân, biểu cảm trên mặt hoảng hốt đến biến dạng.
Khi ông ta còn đang sợ đến mức đầu óc ong ong, hai chân run lẩy bẩy, trán đập vào một thứ gì đó.
Mở mắt nhìn lên, một linh bài đang thẳng tắp đối diện với mặt ông ta!