Chương 11

Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Mang Không Gian Dọn Sạch Quốc Khố

Diêm Hạ Thính Phong Khởi 27-12-2024 22:52:41

Tống Minh Diên dẫn đầu tiến bước,"Đi thôi, trước hết chúng ta cứu Hạnh Nhi. Hẳn là nàng bị nhốt ở phòng chứa củi." Trước đây, mỗi khi Hạnh Nhi bị phạt, đều bị nhốt ở phòng chứa củi. Lúc ấy nguyên thân thường đi xin xỏ, nhưng Hứa thị liền nhốt cả hai vào, nhẹ thì đói đến vài ngày, nặng thì bị đánh đập, phạt quỳ, hoặc bị kẻ hầu kẻ hạ khinh khi cũng là thường tình. Nếu không phải hai năm nay nguyên thân dần dần nở nang, khiến Tống Phan Sơn thấy có giá trị, thì chỉ e chủ tớ hai người còn phải chịu cảnh nước sôi lửa bỏng không biết đến khi nào. Nhờ ký ức, Tống Minh Diên khéo léo tránh người, lúc ngang qua phòng bếp, thấy bên trong không ai, nàng thuận tay thu sạch đồ ăn và gạo trong bếp vào không gian. Dù đã biết năng lực của nàng bất phàm, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh vật dụng đầy ắp trong phòng bếp chớp mắt bị quét sạch, Lục Bùi Phong vẫn không khỏi kinh ngạc. Nhưng hắn mau chóng điều chỉnh lại, nhanh chóng phối hợp hành động. "Nơi này còn có nữa." Trong kho hàng chứa đủ loại ngũ cốc, đồ khô như long nhãn, táo đỏ, thậm chí nhân sâm, yến sào quý giá chất đống không đếm xuể. Lục Bùi Phong tìm kiếm, Tống Minh Diên thu hết vào không gian, chẳng bao lâu, phòng bếp, kho hàng và hầm rượu đã bị quét sạch, không để lại một hạt gạo. Đợi mọi thứ đã thu dọn xong, Tống Minh Diên vẫy tay ra hiệu Lục Bùi Phong rời đi. Phòng chứa củi không xa phòng bếp, lại nằm ở phía xa chính viện, nên ít người canh gác. Lúc này, cửa phòng chứa củi đang đóng, bên ngoài có hai tên hộ vệ thân thể cường tráng đứng canh, rõ ràng bên trong có người. Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong chỉ cần liếc nhìn nhau, không cần nhiều lời liền hiểu ý mà hành động. Hai người họ mau lẹ tiếp cận, nhanh chóng khống chế hai tên hộ vệ, không để chúng kịp hô hoán, mỗi người liền dùng tay che kín miệng kẻ địch. Hai tên hộ vệ trợn mắt kinh hãi, nhìn thấy rõ mặt của Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong thì đã nghe một tiếng "rắc" nhỏ, cổ bọn chúng bị bẻ gãy, chết đi với vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ. Hai người không nghĩ sẽ để lại người sống. Sau khi hạ gục người canh gác, Tống Minh Diên đẩy cửa phòng củi bước vào. Trong phòng chứa củi tối tăm, Hạnh Nhi cuộn tròn người trên đống cỏ khô, áo quần mỏng manh không đủ che chắn, thân thể run lên bần bật vì lạnh, đôi môi đã tím tái. "Tiểu thư... tiểu thư... mau chạy đi..." Tống Minh Diên bước tới, cởi áo choàng trên người đắp lên cho nàng.