Chương 10: Tắm rửa cho hắn

Xuyên Thành Nông Môn Ác Nữ Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Mộc Mộc Chi 25-03-2025 14:05:45

Thẩm Chỉ nghiến răng, dùng sức tát một cái vào khuôn mặt mập mạp của Sở Cẩm Chu. "Bốp - - " một tiếng giòn tan vang lên, mặt Sở Cẩm Chu trong nháy mắt đỏ lên. Nó ngây người. Giống như không nghĩ tới người yêu thương nó nhất, cái gì cũng sẵn sàng cho nó, Thẩm Chỉ không chỉ đánh nó, mà còn có thể tát nó. Sở Trường Phong bình tĩnh nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. "Ừm-" Sở Cẩm Niên sợ tới mức vội vàng che miệng mình lại. Thẩm Chỉ kéo cổ áo Sở Cẩm Chu, kéo nó vào trong sân, tiếp theo dùng gậy trúc đánh nó gần một khắc. Sở Cẩm Chu khóc đến khàn cả giọng, mông cũng vừa đỏ vừa sưng. "Sở Cẩm Chu, lời ta nói với ngươi, ngươi một chữ cũng không nghe lọt sao?" Thẩm Chỉ vỗ vỗ mặt nó,"Ta thật muốn xem, ngươi có thể mỗi ngày đều bị đánh hay không, có phải thích bị đánh hay không." "Ngươi không phải nương ta! Hu hu hu..." Sở Cẩm Chu sợ hãi co người lại. Đứa trẻ 5 tuổi vẫn rất sợ bị đánh. Thẩm Chỉ: "Bởi vì ta là nương của ngươi, ta mới không thể để ngươi tiếp tục làm tiểu súc sinh." "Ta chán ghét ngươi! Ta sẽ giết các ngươi!" Sở Cẩm Chu rống lên một tiếng, vừa khóc vừa chạy đi. Tên tiểu xấu xa này, đánh thành như vậy mà vẫn không hối cải, ngược lại còn ghi hận nàng. Vừa rồi ánh mắt hung dữ như sói của nó, thật đúng là có chút dọa người. Trong lòng Thẩm Chỉ có chút lo sợ bất an. Trở lại phòng, Sở Cẩm Niên đang kiễng chân lau cháo trên người Sở Trường Phong. Vừa lau vừa khóc. "Hu hu... ca ca xấu xa... Khi dễ cha... ca ca xấu xa..." Sở Trường Phong cúi thấp đầu, không chỉ có trên mặt mà trên tóc cũng là cháo, đầu tóc vốn đã lộn xộn giờ lại càng thêm bẩn. Một đại nam nhân, hôm nay lại lưu lạc đến mức bị một đứa bé khi dễ. Trong khoảnh khắc, trong đầu Thẩm Chỉ hiện ra bộ dáng ba năm trước của Sở Trường Phong. Chàng mặc trang phục màu đỏ đen, buộc tóc đuôi ngựa rất có khí chất thiếu niên, thân cao chân dài, một khuôn mặt tuấn tú phi phàm, một đôi mắt ẩn tình, mặc kệ đi tới chỗ nào, người khác đều sẽ nhịn không được mà nhìn chàng. Chàng cả ngày lang thang ở trong núi, một tháng ít nhất có thể kiếm được năm lượng bạc. Đừng nói thôn Tiểu Lâm, chính là toàn bộ huyện Lâm Hà, chỉ sợ đều biết có nhân vật lợi hại như hắn. Nhưng thiếu niên lang kinh diễm tuyệt luân như vậy, hôm nay lại rơi vào tình cảnh như thế này. Tuy nói chàng tê liệt không phải do nguyên chủ tạo thành, nhưng những chuyện nguyên chủ làm với chàng lại đặc biệt rõ ràng hiện lên trong đầu nàng. Rõ ràng những chuyện ngược đãi đó đều không phải nàng làm, nhưng những cảnh tượng rõ mồn một trong đầu khiến nàng cảm thấy rất đau lòng, bất giác dâng lên cảm giác áy náy. Thẩm Chỉ yên lặng nấu một thùng nước, lại đi tìm một bộ quần áo miễn cưỡng coi là sạch sẽ,"Sở Trường Phong, ta nấu nước, ngươi tắm đi." Chàng phản ứng lại, phát hiện trên người mình dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, chàng mím môi, giãy giụa thật lâu, cuối cùng gật đầu. Sở Cẩm Niên vừa khóc vừa giúp đỡ. Thẩm Chỉ muốn cởi quần áo cho chàng, Sở Trường Phong kinh ngạc ngửa ra sau,"Không cần!" Chàng vụng về nắm lấy quần áo, tay trắng đến gần như trong suốt,"Ta... ta tự cởi, ngươi ra ngoài đi." Thẩm Chỉ liếc mắt xem thường, không để ý đến sự phản kháng của chàng, dùng sức kéo quần áo ra. Sở Trường Phong cả người vô lực, nơi nào là đối thủ của nàng, chỉ có thể kinh hoảng đuổi nàng,"Thẩm Chỉ! Ngươi đi ra ngoài." "Thẩm Chỉ! Ta tự làm được! Thẩm Chỉ..." Cuối cùng cũng cởi xong quần áo cho chàng, Thẩm Chỉ thở phào nhẹ nhõm, Sở Trường Phong lại quẫn bách đến cả người run rẩy, cố gắng che chắn tứ chi héo rút khô quắt của mình, vô cùng xấu xí. Nhìn chàng tức giận đến con mắt đều đỏ rực, giống như muốn khóc, Thẩm Chỉ chột dạ sờ sờ mũi,"Được rồi, như thế nào giống như một đại cô nương vậy, ngày hôm qua ta còn thay quần áo cho ngươi, bôi thuốc lên vết thương cho ngươi, nơi nào chưa từng xem qua?" Sở Trường Phong khiếp sợ nhìn nàng, lông mi run rẩy, môi run rẩy, cuối cùng chỉ khó khăn nặn ra mấy chữ,"Sau này không cần ngươi nữa." Thẩm Chỉ bĩu môi, thừa dịp chàng không chú ý, một tay ôm lấy chàng, bỏ vào thùng tắm. Lại nói tiếp, đây là Sở phụ Sở mẫu đặc biệt làm cho Sở Trường Phong. Nhưng mà chàng chưa từng hưởng thụ qua. Thời gian bị nàng ôm vào thùng tắm thật sự quá ngắn, Sở Trường Phong cũng không kịp phản kháng, thân thể đã bị nước ấm nhấn chìm. Chàng kinh ngạc cảm nhận. Chuyện xa xỉ như tắm rửa, đã rất lâu rất lâu rồi chàng không được làm. Mỗi ngày, Sở Cẩm Niên sẽ lau người cho chàng, nhưng tiểu gia hỏa khí lực nhỏ, người cũng nhỏ, chỗ có thể lau có hạn, cũng lau không sạch sẽ. Sở Trường Phong tạm thời đem chút tôn nghiêm kia ném ở dưới chân, Thẩm Chỉ gội đầu cho chàng, chàng không nhúc nhích. "Sở Trường Phong, ngươi mau khỏe lên đi, tên tiểu súc sinh Sở Cẩm Chu kia, sau này ngươi quản đi." Ngoại trừ cái này, Thẩm Chỉ cũng không biết nên nói cái gì. Sở Trường Phong ngẩng đầu lên, mặt vô biểu tình mà nhìn nàng. Trên mặt chàng đều là nước, tóc cũng ướt sũng. Nhìn bộ dạng này của chàng, trái tim Thẩm Chỉ bỗng nhiên đập mạnh một cái. Người này tuy rằng đã gầy đi, nhưng giờ phút này môi phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt như giấy, hàng lông mi dài khẽ run, đôi mắt chứa u buồn nhàn nhạt, trông như một mỹ nhân bệnh tật, làm cho lòng người sinh trìu mến. "Ngươi nhìn ta làm gì?" Nàng nuốt nước miếng, không được tự nhiên hỏi. Sở Trường Phong: "Thẩm Chỉ, rốt cuộc ngươi... muốn làm gì?" Đối diện với ánh mắt này của Sở Trường Phong, Thẩm Chỉ nói không ra lời. Sự u buồn thu lại, trong đôi mắt xinh đẹp này hàm chứa không cam lòng, ẩn nhẫn, luống cuống, nghi hoặc, thậm chí còn có một tia e ngại. Sợ hãi... Mũi Thẩm Chỉ cay cay, người đã từng xinh đẹp khinh cuồng như vậy làm sao có thể e ngại ai chứ? Còn không phải bởi vì... nàng cụp mắt, ánh mắt rơi vào bàn tay đang cố gắng nắm chặt nhưng lại run rẩy của chàng, hoàn toàn không nắm được. Đúng vậy, ngay cả nắm tay cũng không làm được, chàng cái gì cũng không làm được, dù cho nàng có đánh chàng mắng chàng, vũ nhục chàng. Thậm chí đem Sở Cẩm Niên mà chàng để ý bán đi, chàng cũng chỉ có thể kêu to, chỉ có thể nhìn, giống như mỗi một lần bị nguyên chủ hà khắc, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng nàng, biểu đạt sự phẫn nộ của chàng. Nam nhân yếu ớt tựa như bùn nhão này, khiến nàng nhớ đến một cậu bé tàn tật nàng từng gặp khi còn là ăn xin. Cậu bé không có hai chân nhưng vẫn cố gắng bảo vệ em gái, liều mạng giành đồ ăn với lũ chó hoang, nhưng có người bắt nạt em gái mình, cậu bé lại chỉ có thể không ngừng dập đầu với người khác, cầu xin họ tha cho em gái mình. Cậu bé rõ ràng là muốn làm thịt người khác, nhưng lại không thể, ở trước mặt những kẻ ác kia, cậu bé tựa như một hạt bụi trên mặt đất, không thể phản kháng. Thẩm Chỉ biết tất cả những gì mình làm đều rất khác thường, Sở Trường Phong khẳng định không tin nàng thật sự thay đổi, thật sự hy vọng chàng khỏe lên. Sở Trường Phong sợ nàng có chủ ý xấu, chàng càng sợ mình không ngăn được ý xấu của nàng, dù sao nếu nàng muốn làm gì, ngoại việc quỳ xuống cầu xin, chàng còn có thể làm gì đây? Không, thậm chí ngay cả quỳ xuống như cậu bé kia chàng cũng không làm được. Cho nên chàng hoảng sợ, chàng sợ hãi. Thẩm Chỉ đột nhiên muốn ôm Sở Trường Phong một cái, nàng cũng thật sự làm như vậy. Đôi mắt Sở Trường Phong hung hăng run rẩy. Sở Cẩm Niên ở cạnh đó hai mắt trợn tròn. Quái dị! Thật kỳ lạ! Sao nương lại ôm cha? Đây còn là nương sao?! "Thẩm Chỉ... rốt cuộc ngươi..." Thân thể Sở Trường Phong run rẩy, môi run rẩy, lời nói khó khăn thốt ra từ cổ họng,"Muốn làm gì?" "Sở Trường Phong... Ta là thật... Thật sự hy vọng chàng có thể khỏe lên, không có bất kỳ mục đích nào khác." Nàng buông Sở Trường Phong ra, nhìn chăm chú vào đôi mắt chàng,"Mặc kệ chàng có tin hay không." Sở Trường Phong cùng nàng nhìn nhau thật lâu, bỗng nhiên cụp mắt xuống. Thẩm Chỉ không biết chàng có tin hay không, thiếu niên tươi đẹp, tùy ý kia rõ ràng khắc ở trong đầu, nàng chỉ là không đành lòng để cho chàng vĩnh viễn hư thối trên chiếc giường âm u. Tắm rửa xong, đặt Sở trường Phong lên giường, Thẩm Chỉ dịch chăn cho chàng,"Ta muốn đi huyện thành một chuyến, chàng nghỉ ngơi đi." Sở Trường Phong thản nhiên nhìn nàng, không nói gì. Thẩm Chỉ cũng không cần chàng đáp lại cái gì, lại dặn dò Sở Cẩm Niên một chút, liền đeo sọt ra cửa. Nàng vừa đi, Sở Cẩm Niên liền tiến đến bên giường. "Cha, người ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, Niên Niên đi theo Ngưu Ngưu ca ca tìm quả dại, hôm qua con đã không đi rồi." Sở Trường Phong: "Vậy đừng chạy xa, về sớm một chút, trong nhà có rất nhiều củi, đừng nhặt nữa." Tiểu gia hỏa tùy ý khoát bàn tay nhỏ,"Con biết rồi-" Mang theo giỏ nhỏ ra cửa, rất nhanh đi tới chân núi phía sau. Vừa đến nơi, từ trong đám cỏ dại cao nửa người liền chui ra một đám nhãi con. "Niên Niên! Nơi này!" "Niên Niên, sao hôm qua ngươi không tới?" "Niên Niên, ngày hôm qua nhà ta làm bánh bao, ta để lại cho ngươi một ít, ngươi mang về cho cha ngươi ăn đi." "Hôm qua ta hái được ba quả đào dại, đều để lại cho ngươi!" Cả đám vây quanh Sở Cẩm Niên. Những đôi tay nhỏ bé giơ ra đủ loại đồ ăn, khiến tiểu gia hỏa nhìn mà hoa mắt cả mắt. Sau khi bỏ hết đồ vào giỏ, Sở Cẩm Niên mới nói vì sao hôm qua không tới. Một đám nhãi con nghe xong, thở dài, hóa ra cha của Niên Niên thiếu chút nữa đã chết. "Niên Niên, đừng khổ sở." Sở Cẩm Niên khoát bàn tay nhỏ,"Không có việc gì, cha ta đã khỏe lại rồi, hôm nay các ngươi đều muốn làm gì nha? Ta giúp các ngươi cắt cỏ heo, nhặt củi nhé!" Nhà họ Sở không có cho heo ăn, càng không có trồng trọt, nhưng hầu hết những nhà khác trong thôn đều trồng trọt, nuôi heo cũng không ít. Sở Cẩm Niên rất biết làm việc, giúp bọn họ cắt cỏ heo, nhặt củi, nên mọi người đều thích cậu bé. Rất nhanh, một đám nhãi con lưng đeo giỏ nhỏ, dưới sự dẫn dắt của Sở Cẩm Niên, tìm được một chỗ tốt. Cỏ heo ở đó mọc đặc biệt tươi tốt. "Ngưu Ngưu ca ca, hôm nay ta giúp Nhị Nha tỷ tỷ và Tam Oa ca ca cắt cỏ heo, ngày mai sẽ giúp các ngươi." "Được!" Bên này, trụ cột nhỏ nhà họ Sở hừ hừ cắt cỏ heo, bên kia, Thẩm Chỉ cũng đội mặt trời chói chang đi vào huyện thành. Nàng mang theo du đào, lại đi về phía thành Nam, nàng cũng không chắc liệu có còn bán được nữa hay không, dù sao ngày hôm qua lão bà bà kia đã mua 30 cân, nhất thời khẳng định ăn không hết. Nhưng mà, mới vừa đi ngang qua phủ đệ quen thuộc kia, liền nhìn thấy lão bà bà ngày hôm qua đang đứng ở cửa, hết nhìn đông tới nhìn tây. Vừa trông thấy nàng, hai mắt lão bà bà lập tức sáng lên. "Nha đầu! Nha đầu xinh đẹp!" Thẩm Chỉ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười ngọt ngào,"Phu nhân, đào hôm qua ngài mua ăn có ngon không? Hôm nay ngài có muốn mua thêm không?" "Muốn, chỗ còn lại ta đều muốn! Ngươi tiểu nha đầu này, hôm nay ta đợi cả buổi sáng cũng không có nhìn thấy ngươi, như thế nào giữa trưa mới đến?" Thẩm Chỉ ngượng ngùng cười hai tiếng,"Bởi vì ta từ trong thôn đi tới, phải tốn hơn một canh giờ." Lão bà bà ngẩn người,"Ai da, sao lại xa như vậy." "Bà bà, hôm nay bà muốn mua bao nhiêu đào ạ?" "Mua hết! Ngươi không biết đâu, ngày hôm qua mua du đào, cầm về cũng không đủ phân!" Tiểu thiếu gia nhà bà ngày hôm qua ăn chút cơm, nhưng ăn cũng không nhiều, đêm qua thật sự ăn ba quả đào lớn mới chịu dừng. Mà lão gia và phu nhân ăn đào xong còn khen ngon, thưởng cho bà mười lượng bạc, còn nói muốn ăn nữa, bảo bà hôm nay mua nhiều một chút.