Q3- Chương 067: Mùa lành năm tốt, chuyện vui liên tiếp. (3)
Hương Sắc Khuynh Thành
Thường Thư Hân22-08-2023 15:49:37
"Đây chính là nguyên nhóm nhân mã của Lư Nhục Hương Lộ Châu đấy ạ, thế nên hương vị cũng chính là hương vị cũ cha ăn, thậm chí là còn ngon hơn ..." Trịnh Cẩm Thiền nhỏ giọng kể ân oán giữ hai nhà Đơn gia và Đào gia, thực ra mới đầu cô không hiểu lắm, đều là nhờ quan hệ giữa Ân Thục Vinh và Tiểu Cái tăng tiền nhanh chóng, sắp không còn bí mật gì nữa, nên kể cho cô nghe:
Chuyện này làm Lão Trịnh nghe mà bùi ngùi không thôi, còn Trịnh Cẩm Thiền nghe mà cảm động không thôi, giữa thương nhân với nhau lừa lọc hãm hại nhiều rồi, thế nhưng có thể rộng lượng bắt tay kẻ thù chưa chắc là ai cũng làm được. Lúc này cô có đánh giá hoàn toàn mới với Đơn Dũng mà cô từng khinh thường, nếu nhất định phải nói ra thì là : Coi như được.
Khi trong lòng nói câu đó, cô bất giác mím môi, ngày hôm đó bị cưỡng hôn cảm giác không chỉ là mùi rượu, cái tên đó giỏi lắm, hôn người ta xong trốn biệt về nhà, giờ sắp Tết Xuân mà không gọi lấy một cuộc điện thoại.
Oán niệm của cô rất sâu, sâu tới mức cô không nghe thấy mẹ gọi mình, mãi một lúc mới giật mình: "Sao thế mẹ?"
"Con bé ngốc này, bát còn chưa ăn hết đã bới trong nồi cái gì?" Mẹ cô mắng rồi lại lấy làm lạ sao con gái cứ để hồn vía đẩu đâu, thịt trong bát gắp chưa ăn mà cứ mò vào nồi gắp. Trịnh Cẩm Thiền không dám đem bí mật này của hai người chia sẻ với cha mẹ.
Ăn xong, tính tiền, vừa mới tới quầy thì đã có người ngồi vào vị trí của họ, mà phục vụ viên chưa thu dọn xong. Cảnh này khiến Trịnh Cẩm Thiền càng thêm oán niệm, sớm biết thế chuyện làm ăn này thế nào cô cũng phải chia một phần. Mới đầu cô còn định đợi để cười Đơn Dũng khi nhảy vào lĩnh vực không sở trường, không ngờ y đi mời lão tướng tới, chớp mắt khiến nơi này làm ăn hưng thịnh.
"Giám đốc Trịnh?" Có người gọi:
Trịnh Cẩm Thiền vừa mới nhận hóa đơn, quay đầu lại thấy Cái Đình Giáp, cô nhìn quanh không thấy Ân Thục Vinh, cười hỏi:" Cấp dưới của tôi đâu, cậu lừa đi đâu mất rồi?"
"Hì hì, ở tầng hai, cô ấy thích uống đồ uống nóng, tôi xuống làm nóng cho cô ấy." Tiểu Cái hớn hở nói:
Trịnh Cẩm Thiền gật gù đánh giá:" Ừm, độ ân cần chấp nhận được, này, cho chị biết, phát triển tới đâu rồi?"
"Chuẩn bị Tết dẫn cô ấy về gặp cha mẹ ạ." Cái Đình Giáp xấu hổ đáp:
"Cần tôi cho cô ấy nghỉ phép dài hạn thì cứ nói, nhưng mà phải có nghi thức quỳ xuống cầu hôn mới chấp nhận, lãng mạn chút, nghi thức cướp dâu của Hưởng Mã Trại quá nguyên thủy rồi. À phải Đơn Dũng thế nào rồi?" Trịnh Cẩm Thiền hỏi:
"Thời gian qua tôi ở tỉnh thành suốt cho nên cụ thể thế nào không rõ, dù sao sắp hết năm, trừ bán đồ khô thì anh ấy đại đa số thời gian ở trên núi, giờ anh ấy còn trạch hơn tôi, cứ thích ở nhà ." Tiểu Cái đùa một câu:
Trịnh Cẩm Thiền lại dẫn Tiểu Cái tới giới thiệu với cha mẹ mình, hàn huyên vài câu, khi ra tới ngoài cửa rồi, dáng vẻ ân cần của Tiểu Cái làm cô có chút ghen tị.
Có điều Ân Thục Vinh ở trên lầu lại thấy vị ngọt ngào, Tiểu Cái đeo kính gọn đen mang trà sữa nóng hổi cho cô, lại làm trái tim dễ xúc động của cô nhảy vài cái.
Hai người ngồi đối diện uống trà sữa, Tiểu Cái nói:" Anh vừa thấy giám đốc Trịnh của em đấy."
"Ồ, chị ấy dưới lầu à?"
"Ừ, vừa mới đi rồi, đoán chừng là không quen biết ai ở đây nên không đặt được phòng bao, ăn ở đại sảnh." Tiểu Cái là người Lộ Châu cho nên có đặc quyền ở nơi này, chỉ cần nói vài câu giọng quê hương là kiếm được phòng bao đang rất thiếu hụt:
"Chủ tịch Trịnh của bọn em tới đây không chỉ một lần rồi, còn nói sẽ mở tiệc năm mới của công ty ở đây. Anh chưa biết phải không, Đơn Dũng mượn của chủ tịch Trịnh 100 vạn mở cái nhà hàng này. Giờ nhìn nơi này làm ăn tốt như vậy, em đoán chủ tịch Trịnh biến thành nương tử dấm thật rồi." Ân Thục Vinh nói xấu lãnh đạo sau lưng, cô cũng không hiểu cách làm của Đơn Dũng, có điều Tiểu Cái hiểu, kinh doanh một cái nhà hàng bao nhiêu là chuyện, với tính nhàn tản của Đơn Dũng mà quản chuyển vụn vặt thế nào cũng hỏng. Để Lão Đào kinh doanh thì không ai thích hợp hơn.
Nhưng vấn đề lại nảy sinh, Ân Thục Vinh tiếc nuối: Nhưng mà như thế người ta lấy phần lớn rồi."
Các cô gái luôn thích tính toán, Tiểu Cái cười nói:" Cách tính toán của anh Đơn khác người thường, thịt lửa Lộ Châu chăn nuôi tốt thì thịt tích trữ cả đống, năm chăn nuôi kém thì giá cao chết người, lại còn kênh tiêu thụ không thông suốt, dẫn tới nghề chăn nuôi bất ổn. Bây giờ anh ấy mở ra một kênh phân phối tới tận tỉnh thành, mang tới thịt lừa, gia vị, rồi anh ấy còn liên hệ với nhà bán dấm, rượu, cùng vài thứ khác nữa, xe hai chuyến đi về đều không để trống, kiếm được bao tiền? Giải quyết được bao nhiêu sức lao động? Tiêu thụ được bao nhiêu hàng tồn?
Rồi sản xuất hai đầu sinh ra bao nhiêu lợi nhuận? Nếu tương lai anh ấy mở rộng thị trường này thì miếng bánh lớn cỡ nào? Nói không chừng vài ngày nữa anh Đơn sẽ lập ra cả một cái công ty vận tải ấy chứ. Thế nên đừng nghĩ anh ấy lỗ.
Oa, chỉ vài câu đã làm Ân Thục Vinh kinh ngạc không thôi, nếu nhìn theo cách này thì đây là một điểm thúc đẩy các sản nghiệp khác, không thể xem thường.
Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, trò chuyện vui vẻ, thừa lúc Ân Thục Vinh cao hứng, Tiểu Cái cẩn thận hỏi:" Thục Vinh, hay là Tết này tới Lộ Châu ăn Tết nhé?"
"Ăn Tết á?" Ân Thục Vinh vừa rồi đồng ý Tết đi thăm cha mẹ đối phương, tên này được nước lấn tới, ăn Tết là ở lại, ẩn ý rất rõ ràng:
"Ừ, chỗ bọn anh hương vị Tết rất đậm, hội hoa đăng này, thiết hoa này, miếu hội này, so với tỉnh thành thì náo nhiệt hơn nhiều." Tiểu Cái ra sức moi ra chỗ tốt ở quê mình:
"Em không thích quá náo nhiệt, ồn chết" Ân Thục Vinh lắc đầu:
"Thế càng tốt, chúng ta ở nhà gỗ trên Hưởng Mã Trại, để anh Đơn làm cơm cho chúng ta." Cái Đình Giáp hớn hở, trúng ý hắn rồi:
Ân Thục Vinh phì cười, không từ chối nhưng cũng không đồng ý, Tiểu Cái xấu hổ trong đầu chưa gì ao ước cảnh trong phòng nến đỏ lay động, xuân sắc đầy phòng rồi. Hồi lâu sau Ân Thục Vinh mới hắng giọng:" Em sẽ nghiêm túc suy nghĩ, nhưng mà chuyện ở công ty bận lắm..."
"Không sao, chủ tịch Trịnh đồng ý rồi, cho em nghỉ phép dài ngày." Tiểu Cái vội nói:
Ân Thục Vinh bị bộ dạng nóng vội của hắn làm nửa bực nửa buồn cười, đột nhiên cô có điện thoại, xuyt một tiếng bảo Tiểu Cái yên tĩnh, vâng vài tiếng nói thời gian. Tiểu Cái nghe lại tưởng là cho nghỉ phép rồi, đợi cô vừa đặt điện thoại xuống, hưng phấn nói ngay:" Thấy chưa, anh không lừa em chứ, giám đốc Trịnh chiếu cố chúng ta nên cho nghỉ hả?"
"Cái gì chứ, chị ấy cho bản thân nghỉ phép muốn tới Lộ Châu, hỏi chúng ta để đi cùng."
Tiểu Cái lắc đầu ngay:" Không được, không được, thêm người bất tiện lắm."
"Bà chủ của em đó, em dám từ chối à? Mà không đúng, năm mới chị ấy tới Lộ Châu làm gì?" Ân Thục Vinh lẩm bẩm, nghĩ tới thay đổi của nương tử dấm thời gian qua, mắt sáng lên nhìn Tiểu Cái, hai người gần như đồng thanh:" Có gian tình."
'Anh Đơn lần trước hơn một tháng không về nhà." Tiểu Cái nói:
"Chủ tịch Trịnh hơn một tháng tính khí rất tốt, rất ít mắng chửi người." Ân Thục Vinh tiếp lời:
'Anh nghe chị Tống nói, sẽ có một cô gái tới tìm anh Đơn.
"Ừ, thời gian qua chị ấy cũng làm như vô tình hỏi chuyện Đơn Dũng.
Hai người cùng đi tới một kết luận, nhất định có gian tình.
Ngày hôm sau Tiểu Cái lên đường về Lộ Châu được toại nguyện đưa theo Ân Thục Vinh, đương nhiên theo sau xe của họ còn có xe của Trịnh Cẩm Thiền, danh nghĩa tới Lộ Châu khảo sát thị trường...