Q1 - Chương 028: Đạo vốn huyền diệu ai hiểu ý. (1)

Hương Sắc Khuynh Thành

Thường Thư Hân 13-04-2023 08:58:23

Ồn ào một hồi muộn giờ cơm trưa rồi, khi mấy anh em nhớ ra định đi ăn thì lại có khách tới, là lớp trưởng Đinh Nhất Chí, hắn đứng ở cầu thang gọi ba người lại thông báo :" Đơn Dũng, Tư Mộ Hiền, Lôi Đại Bằng, buổi chiều bốn giờ chiều nay tới giảng đường tầng ba tham gia tọa đàm, khoa thông báo toàn thể sinh viên phải tham gia, có điểm danh đấy." "Ừ, biết rồi." Tư Mộ Hiền đáp lại, lớp trưởng lại vội đi thông báo cho phòng tiếp theo. Đơn Dung thuận miệng hỏi:" Mộ Hiền, tọa đàm gì thế?" "Tinh thần triết học cổ điển Trung Quốc." " Trường học toàn bày ra thứ vớ vẩn, đã biết hai phần ba sinh viên tốt nghiệp không tìm được công tác còn để ý gì tới triết học, đợi học được thì chết đói rồi." Tư Mộ Hiền cười, lão đại theo chủ nghĩa thực dụng, chẳng hứng thú với triết học, vừa đi vừa giải thích :" Hình như là có một vị học giả tới thăm, là bạn của giáo sư Tống trong khoa chúng ta, nên chuyên môn mời tới. Nghe nói ông ta giảng bài được hoan nghênh lắm." "Không có hứng, cậu báo danh hộ nhé, anh và Đại Bằng không đi, anh dưỡng tinh thần còn Đại Bằng dưỡng mỡ." Đơn Dũng ngáp một cái: "Không, em không đi ngủ, em đi nghe giảng bài." Lôi Đại Bằng hiếu học bất ngờ làm hai người kia bàng hoàng phải nhìn lại mấy lần xem có phải nhầm người không? Tư Mộ Hiền thốt lên :" Có phải trốn học nhiều quá nên lương tâm thức tỉnh không?" Đơn Dũng đùa :" Anh sợ cậu mà đi người diễn giảng chạy mất dép." Lôi Đại Bằng tự có tính toán của mình, giơ tay tuyên thệ:" Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi sẽ dậy đúng giờ, đi học đúng giờ, tới thư viện đúng giờ ... Hai người đừng nhìn tôi như thế, cũng đừng lo tôi học tập hơn hai người, tôi muốn dựng lên một hình tượng hoàn toàn mới." Càng nói càng không tin được, đến cả Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền cũng không hiểu Lôi Đại Bằng nữa, tên này bốn năm qua đi câu cá còn nhiều hơn đi học, đột niên thay đổi thế này sợ các giáo viên chịu không nổi mất. Lôi Đại Bằng thấy không ai hiểu sự thay đổi của mình, tiết lộ :" Sao hai người không hiểu nhỉ, em muốn theo đuổi Vương Hoa Đình, nếu không thoát thai hoán cốt thay đổi con người thì sao được? Nếu còn lêu lổng với hai người, chắc chắn cô ấy sẽ coi thường em. Sau này chúng ta đi cùng nhau phải thay đổi thứ tự, hai người theo sau em, làm ra bộ dạng tiểu đệ để nổi bật lên sự bất phàm của ... Úi da, lại đau bụng rồi, đợi chút, em đi nhà xí, ỉa xong rồi chúng ta cùng ăn." Nói rồi hắn ôm bụng chạy mất, còn lo hai người kia không đợi mình, xa xa vẫn hô :" Nhớ đấy, đừng ăn vội, em ỉa xong rồi cùng ăn." Câu này thực sự quá nặng mùi, người đi ngang qua cười nghiêng ngả, Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền đứng đó không tiện đáp lời Lôi Đại Bằng, cũng chẳng thể đi, chỉ đành che nửa bên mặt quay đầu đi, vờ không quen tên đó... . ... Ăn trưa xong Đơn Dũng quay về KTX ngủ, y hoàn toàn không hứng thú gì với buổi tọa đàm vớ vẩn kia. Ngũ cũng là một kỹ thuật, cùng với ăn uống và yêu đương được gọi là ba môn lớn phải học ở trường đại học. Sở dĩ gọi là kỹ thuật là vì phải ngủ được vào cả lúc không muốn ngủ, khi ngủ được thì phải ngủ tới không rời được giường, nếu không thì chưa qua môn này. Hiền đệ từng tổng kết, may mắn làm lợn bất hạnh làm người, Đơn ca và Lôi ca rất may mắn, vì ít nhất họ ngủ như lợn. Với chuyện này Đơn Dũng chỉ cười cho qua, y chẳng thích trường học, chẳng thích chuyên ngành mình học, nếu không ngủ thì chẳng có việc gì làm, rảnh rỗi lại nghĩ vẩn vơ, càng khó chịu hơn. Ngủ rồi thì khác, rất nhiều tâm tư hỗn loạn sẽ theo cùng giấc ngủ êm ái mà từ từ biến mất. Nhất là buổi chiều như bây giờ, ánh mặt trời đã qua cửa sổ phía nam, lặng lẽ nằm trên giường hưởng thụ hơi ấm và sự tĩnh mịch của buổi chiều, làm người ta lười nhác bất tri bất giác ngủ tới khi mặt trời lặn. Cứ thế bất tri bất giác trải qua bốn năm, học được cái gì, Đơn Dũng không nói ra được, tương lai muốn làm gì, Đơn Dũng nghĩ không ra. Điều mắt thấy tai nghe là rất nhiều người tốt nghiệp không xin được việc làm, hình như phản biện lại câu tri thức thay đổi vận mệnh. Hơn nữa với trường đại học loại hai như Học viện Lộ Châu, đại đa số sinh viên sẽ bị tri thức đại học cải biến thành vận mệnh bi thương. Mỗi lần nghĩ tới đó, ánh mắt Đơn Dũng lại trở nên thương cảm, hoài niệm cái nhà to của mình vốn ở trên đường Anh Hùng, nhớ năm xưa cha giàu lên mua chiếc Toyota Crown, nhớ nhà hàng Lư Uyển mở ở đường Bát Nhất. Nếu còn tới bây giờ, có lẽ vận mệnh mình sẽ khác. Y còn nhớ, khi thôi học khỏi trường quý tộc, mình chạy như bỏ trốn khỏi ánh mắt khinh bỉ, từng vô số bạn bè xúm quanh chỉ còn lại tên ngốc Lôi Đại Bằng. Y còn nhớ, rủi ro bất ngờ đánh gục cha mình, bán xe, bàn nhà, bán nhà hàng, thế là cái nhà cũng sụp đổ. Y còn nhớ, mình thiếu chút nữa không thoát được khỏi sự chênh lệch quá lớn đó, có lẽ y có thể chấp nhận hiện thực từ giàu thành nghèo, nhưng không tiếp nhận được ánh mắt khinh bỉ, dè bỉu và thương hại của người khác. Khi vất vả trở thành một loại phương thức sống, khi nhẫn nhịn trở thành thói quen thường ngày, chúng ta sẽ có cảm giác lãnh đạm với rất nhiều thứ. Giống như bây giờ cho dù có vận mệnh bi kịch nào đó đang đợi, dù có buồn nhưng không hoảng loạn, vì y chẳng nghĩ ra còn chuyện gì bất hạnh hơn cảnh tượng năm đó nữa. Nghĩ miên man suốt rồi mệ mỏi, mơ hồ nhìn thấy bóng hình xinh đẹp, áo đỏ tóc dài bay bay đứng bên hồ, Đơn Dũng đưa tay ra nhưng với không tới. Lần đầu tiên sau nhiều năm có một cô gái khiến khi rung động. Rầm! Ngày hôm nay cửa không biết bị đá ra lần thứ mấy rồi, Đơn Dũng nằm trên giường tựa ngủ tựa không chẳng nhúc nhích, xông vào phòng kiểu này thì chỉ có thể là Lôi Đại Bằng và mấy tên khoa thể dục, lười để ý tới họ. Quả đúng là Lôi Đại Bằng, hơn nữa còn về cùng với Tư Mộ Hiền, vừa đi vào đã chạy tới trèo cầu thang lên giường Đơn Dũng. Đơn Dũng lười nhác chỉ nhả ra một chữ :" Xéo!" Lôi Đại Bằng là loại động kinh bất chợt, nghĩ ra thứ gì chơi là bừng bừng ngay, như giờ kéo Đan Dung gọi :" Mau, mau, Đản ca, dạy mau, đi xem mỹ nữ." " Cả mỹ nữ không mặc quần áo, anh đây còn chẳng hứng thú nữa là mặc quần áo, tự đi đi, đừng quấy nhiễu anh mày nghỉ ngơi." Đơn Dũng quay người sang bên: Ngờ đâu Lôi Đại Bằng tiết lộ tin sốc :" Không đi thật nhé, chính là em gái hôm qua tới nhà anh ăn cơm, còn có cả ông già, tới khoa chúng ta." Hả? Đơn Dũng ngồi bật dậy với tốc độ cực nhanh :" Không phải mày lừa anh chứ, trùng hợp thế?" "Không lừa anh đâu, em thấy giáo sư Tống cùng họ tới giảng đường tầng 3, ông già đó tên Tả Nam Hạ, là giáo sư nghỉ hưu của Đh Phương Nam, được giáo sư Tống mời tới trường ta giảng bài." Tư Mộ Hiền xác nhận: " Quan trong không phải là ông già đó." Lôi Đại Bằng nhấn mạnh:" Vốn chưa tới một phần ba nam sinh đi nghe giảng, nhìn thấy em gái đó, thế là gọi điện cho nhau. Mẹ nó, chưa tới năm phút, toàn bộ nam sinh trong khoa tới báo danh, khoa khác cũng tới." " Không thể nào, khoa trương thế?" Đơn Dũng vẫn không hiểu được sự trùng hợp này làm sao xảy ra được, một lần, hai lần, giờ là lần thứ ba rồi: " Đi thôi, anh ấy không đi thì kệ, đừng nói em không thông báo cho anh nhé, anh ngủ không bật di động làm bọn em còn phải chạy hộc tốc về báo." Lôi Đại Bằng kéo Tư Mộ Hiền đi, không tốn nước bọt với Đơn Dũng nữa: "Khoan, khoan ... Ai bảo không đi?" Đơn Dũng nhảy thẳng từ giường xuống đất, xỏ giày đuổi theo: Ở mặt này thì dù là nam sinh hay là nam nhân đều giống nhau, huống hồ cô gái đó còn khiến Đơn Dũng nhung nhớ mãi không quên.