Chương 7: Người đó chỉ tên muốn gặp cô.
Cửa thang máy khép lại, Giang Kiều biết, tầm mắt chăm chú nhìn cô kia đã biến mất rồi.
Phong Dịch hợp tác cùng công ty Tây Hoằng lúc nào? Chuyện này Giang Kiều không biết, nhưng cô biết, mình lại có thêm một cơ hội tiếp cận anh.
Dù sao cô cũng không xác định được Phong Dịch có phải nhân vật phản diện sẽ giết cô hay không nên cô sẽ không tự tiện hành động. Cô chỉ muốn tìm một thời cơ thăm dò cuộc sống của anh, tìm ra bí mật của anh.
Giang Kiều cười một tiếng, rời khỏi tòa cao ốc, đi về phía chiếc xe hơi đang đỗ ở ven đường.
Gió đầu hè mang theo một tia khô nóng thổi qua chiếc đầm màu đen trên người Giang Kiều, mềm mại quấn qua bắp chân trắng nõn của cô.
Cô ngồi vào trong xe, nhìn ngày tháng ghi trên điện thoại một chút. Bên trên còn có ghi chú nói hôm nay phải đến Khánh thành gặp mặt bác sĩ Ngô.
Gặp mặt lần này là do nguyên chủ đã hẹn trước, cũng vì gia đình và tính tình không tốt của nguyên chủ nên ở trường mọi người đều xa lánh cô.
Cô nhận được sự tư vấn tâm lý của bác sĩ Ngô Đại Sơn đã rất lâu. Người bác sĩ này trong nghề có danh tiếng rất lớn, làm người lại vô cùng khiêm tốn.
Mà lịch hẹn trước hôm nay, Giang Kiều không thể hủy bỏ. Chuyện cô cần làm rất đơn giản, chính là không để cho bác sĩ Ngô cảm thấy nghi ngờ bản thân.
Giang Kiều khởi động xe, lái xe về Khánh thành. ...
Lúc này, Giang Kiều cùng Ngô Đại Sơn đang ngồi đối mặt nhau.
Ngô Đại Sơn ôn hòa nói,"Giang Kiều, lần này về nước có cảm nghĩ gì không?" Lời nói này phảng phất giống như chỉ là một câu nói chuyện thông thường.
Giang Kiều tựa lưng vào ghế, thần sắc lười biếng,"Người trong nhà tìm việc, để tôi tham gia sản xuất phim ở công ty điện ảnh và truyền hình." Cô tùy ý nói, giống như không để ý chút nào.
Ngô Đại Sơn lại nói,"Ở cái nghề này, người cô tiếp xúc sẽ tương đối phức tạp."
Giang Kiều nhìn thoáng qua Ngô Đại Sơn, chợt cười,"Từ nhỏ đến lớn, những người tôi tiếp xúc hình như cũng rất phức tạp."
Cô lơ đãng nói, nhưng trong lời nói lại mang theo thâm ý. Tình huống trong nhà cô, bác sĩ biết rất rõ.
Ngô Đại Sơn ngẩn ngơ nhìn biểu tình của Giang Kiều. Khi nhắc đến chuyện trong nhà, thần sắc cô lại dửng dưng như không có chuyện gì, nếu là trước kia thì cô nhất định sẽ không như vậy.
Giang Kiều xuất ngoại nhiều năm, mỗi lần trở về đều gặp mặt Ngô Đại Sơn. Mà qua thời gian, trải qua nhiều chuyện, tính cách cũng theo đó thay đổi.
Ngô Đại Sơn nói,"Giang Kiều, cô có chút thay đổi rồi."
Nghe được Ngô Đại Sơn nói, Giang Kiều cũng không lập tức trả lời, mà là hỏi ngược lại,"Bác sĩ Ngô cảm thấy tôi thay đổi ở chỗ nào?"
Ngô Đại Sơn cười cười,"Suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều. Rất nhiều chuyện, nếu như không so đo nữa thì cuộc sống cũng sẽ phát triển tốt lên."
"Đúng không?" Giang Kiều nói,"Tôi nhớ bác sĩ Ngô đã nói, tư vấn tâm lý, chẳng qua cũng chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi."
Dừng một chút, Giang Kiều lại mở miệng, lần này trong lời nói lại chứa đầy thâm ý,"Có thể tôi cũng chỉ biết tán gẫu thôi."
Chiến thuật tâm lý của Giang Kiều thành công khiến Ngô Đại Sơn không phát hiện Giang Kiều trước mắt đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Vừa đúng lúc cuộc nói chuyện kết thúc, điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên, màn hình sáng lên. Giang Kiều vô thức liếc về phía điện thoại, trên màn hình là một số điện thoại không được đặt tên.
Thế nhưng bác sĩ Ngô lại giống như biết rõ người ở đầu bên kia điện thoại là ai, ông nói xin lỗi với Giang Kiều rồi cầm điện thoại di động đứng dậy.
Giang Kiều cũng lập tức cáo từ, chỉ qua vài giây ngắn ngủi nhưng cô đã ghi tạc số điện thoại này vào trong lòng.
Cô có cảm giác số điện thoại đó có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ được đã thấy qua ở đâu. Giang Kiều rời khỏi Khánh thành, chậm rãi đi tới phía Mặc thành.
Ánh nắng đầu hè nhè nhẹ rơi xuống, không khí ấm áp dâng lên.
Giang Kiều ngồi trong xe, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú phía trước, chân mày cau chặt lại.
Cô không nhịn được liên hệ sự tình xảy ra ngày hôm nay đến một người.
Giang Kiều nhớ kỹ, trong sách có đề cập qua rằng mỗi tháng Phong Dịch đều sẽ đến Khánh thành một lần, thế nhưng lại không đề cập nguyên nhân vì sao. Mà người vừa rồi gọi cho Ngô Đại Sơn lại không được ghi tên.
Chẳng qua, căn cứ vào thần sắc của Ngô Đại Sơn, cú điện thoại này với ông, dường như rất quan trọng.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Giang Kiều đột ngột hiện lên khuôn mặt của Phong Dịch. Sau khi đến Mặc thành, Giang Kiều không lập tức trở về nhà mà đi tìm một chỗ đỗ xe.
Cô quyết định dùng điện thoại công cộng gọi vào số điện thoại này.
Giang Kiều đi vào buồng điện thoại, ánh nắng chiếu lên mặt kính làm cô hơi gai mắt. Cô khép cửa lại, âm thanh bên ngoài tựa như ở một nơi xa xôi nào đó.
Đầu ngón tay Giang Kiều đặt trên nút bấm, không nhanh không chậm bấm hết dãy số bản thân đã thuộc lòng, sau đó cô liền đặt ống nghe lên bên tai.
Bên đầu bên kia truyền đến tiếng đô đô, một cái lại một cái, nhẹ nhàng đập vào màng nhĩ của Giang Kiều.
Cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài buồng điện thoại, trên đường tấp nập người đi tới đi lui, cô hơi híp mắt, lẳng lặng đợi người nhận điện thoại.
Đến giây kế tiếp liền có người nhận điện thoại, đầu ngón tay của Giang Kiều không tự chủ được thoáng nắm chặt ống nghe.
"Ai?" Giọng nói đó cực kỳ trầm thấp lại đạm mạc. Giống như trời đông giá rét, lại giống hòn băng trầm tịch.
Giọng nói của Phong Dịch truyền đến từ bên kia điện thoại, phảng phất nhè nhẹ thổi qua tai cô, Giang Kiều chợt có cảm giác như lòng cô đang nhảy nhót. Cô không mở miệng, chỉ mím chặt môi.
Phong Dịch cũng trầm mặc, chỉ là chân mày hơi nhíu lại. Bên kia điện thoại không có người nói chuyện, cực kỳ vắng vẻ, nhưng còn có tiếng hít thở đều đều truyền đến. Qua vài giây, Giang Kiều phục hồi tinh thần lại, lập tức cúp điện thoại.
Cô đi ra khỏi buồng điện thoại, giọng nói lạnh như băng kia giống như vẫn phe phẩy bên tai cô. Giọng nói của anh cực kỳ rõ ràng, cô tuyệt đối không thể quên.
Không lẽ Phong Dịch đến Khánh thành là để tìm bác sĩ Ngô sao? Chuyện này ngoại trừ cô ra, còn có ai biết nữa? Phong Dịch vì cớ gì lại liên lạc với bác sĩ Ngô?
Giang Kiều lại nghĩ tới cặp mắt đen nhánh kia. Khi anh nhìn cô, thế giới liền trở nên an tĩnh lại.
Cô cảm thấy, bản thân giống như sẽ vĩnh viễn không hiểu được người đàn ông đó. ...
Sáng ngày thứ hai, Giang Kiều nhận được điện thoại của công ty,"Giang Kiều, công ty có chuyện rồi, cô tới ngay đi."
Sau khi gác điện thoại, Giang Kiều liền đi đến công ty điện ảnh và truyền hình Tây Hoằng. Lúc cô đến phòng họp thì cũng đã có vài người đến, bộ trưởng thần sắc có vẻ đặc biệt lo lắng.
Bộ trưởng nói,"Vừa rồi công ty có thu được một ít tin tức, phía đầu tư bên kia xảy ra vài vấn đề, bọn họ đã chuẩn bị rút vốn."
Giang Kiều đưa mày, nhất thời hiểu rõ, cái phiền toái này cuối cùng lại rơi vào tay cô. Cô híp mắt một cái, tư thế thản nhiên, không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Không khí khẩn trương chậm rãi di chuyển, mọi người nhìn nhau vài lần, chân mày cau chặt, bốn phía đều vang lên tiếng nghị luận, trong giọng nói của họ còn mang theo sự lo lắng.
Bộ trưởng lại nói,"Lần này tôi gọi mọi người tới là để mọi người cùng nghĩ ra một biện pháp."
Lúc này, di động của Triệu đạo diễn đột ngột vang lên, ông rời khỏi phòng họp. Vừa đi ra ngoài, ông liền nhận điện thoại, người gọi tới là Trác Man Nhân.
Trác Man Nhân,"Nghe nói phía đầu tư bộ phim của anh rút vốn rồi?"
Triệu đạo diễn cũng không bất ngờ khi Trác Man Nhân biết chuyện này, Giang Kiều ở Tây Hoằng, Trác Man Nhân đã để người đến nằm vùng giám thị.
Trác Man Nhân bình tĩnh nói,"Cô ta là nhà sản xuất phim, hiện tại việc đầu tư xảy ra vấn đề, cô ta đương nhiên cũng phải làm gì đó."
Bà cười như không cười, nói,"Cô ta cũng không thể chỉ chịu trách nhiệm trên cái danh không có thật đấy được."
Triệu đạo diễn hơi căng thẳng, ông biết ý của Trác Man Nhân, chính là để Giang Kiều đi kéo đầu tư, làm khó cô ta.
Triệu đạo diễn có chút chần chừ, ông hiểu rõ bản lĩnh của Giang Kiều, bên ngoài đều nói cô ta là một "mỹ nhân ngu ngốc".
Nếu để Giang Kiều đến kéo đầu tư, trong vòng một tuần lễ cô ta nhất định không làm được, đến lúc đó không thể quay phim, công ty nhất định sẽ bị tổn thất.
Giọng Trác Man Nhân càng lạnh hơn,"Tôi nói lại lần nữa, anh dẫn dắt mọi người trong đoàn kịch, thuyết phục bọn họ bắt Giang Kiều phụ trách chuyện này."
Sắc mặt Triệu đạo diễn cực kỳ khó coi.
Lúc này, giọng Trác Man Nhân lại chậm lại một chút,"Trong một tuần lễ, nếu như Giang Kiều không thể kéo đầu tư, tập đoàn Giang thị sẽ đầu tư bộ phim này."
Bà làm như vậy chỉ có một mục đích, chính là làm Giang Kiều khó chịu. Huống hồ, số tiền đầu tư ấy, bà căn bản không để vào mắt.
Lo lắng của Triệu đạo diễn được buông lòng,"Được."
Triệu đạo diễn cúp máy, trở về phòng họp, tự nhiên tìm một cái cớ,"Vừa rồi tôi có liên lạc với phía đầu tư, vẫn không có biện pháp nào."
Thần sắc của mọi người lại càng thêm nóng nảy.
Triệu đạo diễn chợt quay đầu, liếc mắt nhìn Giang Kiều,"Giang Kiều, cô là nhà sản xuất phim, nhưng đây là lần đầu gặp loại chuyện này, nhất định sẽ gặp phải một ít trắc trở."
Lời của ông như có một ý nghĩ khác, những người trong phòng họp liền hiểu rõ ý tứ của ông.
Một người liền tiếp lời,"Cô là đại tiểu thư tập đoàn Giang thị, nhất định sẽ có nhiều nhân mạch, cô tới phụ trách chuyện này là thích hợp nhất."
Một người khác lại châm chọc nói,"Với bản lĩnh của Giang tiểu thư thì tìm một nhà đầu tư có gì khó chứ."
Những người còn lại tuy không nói chuyện nhưng đều cùng ngầm chấp nhận việc này.
Giang Kiều nghe vậy liền chậm rãi giương mắt, thần sắc nhàn nhạt không có một tia rung động. Cô không thèm quan tâm dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh như băng nhàn nhạt đảo qua từng người bọn họ. Khóe miệng lại nổi lên một chút ý châm chọc. Tuy cô không nói chuyện, nhưng thần sắc lại lạnh nhạt.
Nhà sản xuất của bộ phim này có hai người, một là Giang Kiều, một người nữa là nhà sản xuất Trương, nhưng từ nãy giờ anh vẫn luôn trầm mặc mà nhìn, không lên tiếng.
Trong lòng anh ta rất rõ ràng, hiện tại là thời gian cấp bách, kéo đầu tư không phải chuyện dễ dàng, nhưng mọi người lại muốn đẩy chuyện này cho Giang Kiều, hắn đương nhiên sẽ không góp lời với kẻ xấu.
Những người đó vẫn còn tiếp tục nói, ngụ ý chính là đang bức bách Giang Kiều tiếp nhận việc này, thái độ lại rất chính nghĩa.
Khóe miệng Giang Kiều mang theo một tia lười biếng cùng ý cười nhàn nhạt, nhưng đáy mắt lại càng thêm thâm sâu. Cô cười lạnh một tiếng, còn đang muốn mở miệng thì cửa phòng họp đột ngột mở ra, có một người tiến vào, mừng rỡ nói,"Công ty điện ảnh và truyền hình của tập đoàn Phong thị có ý tứ muốn đầu tư."
Lòng mọi người lập tức cùng buông lỏng, đáy mắt đều hiện lên vẻ vui mừng. Triệu đạo diễn nhìn người nọ, hỏi,"Thật sao?"
Người nọ dừng vài giây, lại nói tiếp,"Thế nhưng, bọn họ cũng chưa xác định." Người phụ trách của tập đoàn Phong thị cũng không xác nhận muốn hợp tác cùng bọn họ, giống như vẫn còn phải suy nghĩ gì đó.
Nhà sản xuất Trương lập tức đứng lên,"Người đầu tư là ai? Tôi lập tức đến nói chuyện với người đó."
Người nọ lắc đầu,"Người đầu tư có lẽ là một người ở cao tầng tập đoàn Phong thị, bên kia không tiết lộ tên."
Nhớ tới lời người phụ trách của tập đoàn Phong thị nói, ánh mắt của người nọ hơi híp lại, sau đó liền mở miệng, cực kỳ rõ ràng nói.
"Nhưng người đầu tư có một yêu cầu." Người nọ nhìn Giang Kiều, gằn từng chữ,"Anh ấy muốn Giang tiểu thư qua đó đàm luận."
Lời nói vừa rơi xuống liền phá vỡ không khí vắng vẻ lắng đọng, làm không khí càng thêm yên tĩnh.
Lời của người nọ lọt vào trong tai mỗi người, làm tất cả mọi người cùng giật mình. Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Giang Kiều, cực kỳ khiếp sợ.
Ở một đầu khác của phòng họp, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu. Thần tình của Giang Kiều vẫn nhàn hạ như trước, không lạnh không nóng, thậm chí còn không thèm liếc bọn họ một cái.
Cô lười biếng dựa vào ghế, nụ cười nhạt nhẽo tột độ, lại lộ ra châm chọc.
Lúc này, Giang Kiều nghĩ, tập đoàn Phong thị, người ẩn danh ở cao tầng, chỉ tên muốn gặp cô...
Cô chợt nhếch môi một cái