Chương 26: Người phụ nữ kia nói cái gì, vì sao anh phải nghe theo chứ?

Nhật ký sủng ái của nữ phụ xinh đẹp

Bệ Hạ Không Thượng Triều 12-10-2023 18:48:01

Tô Dịch rất nhanh đã nở nụ cười quen thuộc. Anh nhớ đến đêm đó ánh mắt của Giang Kiều rất lạnh lùng, cô còn nói sẽ lột lớp ngụy trang của anh. Tô Dịch hiểu rõ, Giang Kiều rất thông minh. Chỉ trong thời gian ngắn cô đã nhìn thấu lớp ngụy trang của anh. Trực giác nói cho anh biết, người phụ nữ này rất khó đối phó. Anh cong môi cười "Giang Kiều, tôi sẽ giúp cô." Thái độ của thiếu niên rất chăm chú nhưng không ai rõ đó là thật hay giả. "Tô Dịch, có ngại không nếu tôi hỏi anh một vấn đề?" Giang Kiều dựa vào tường, ngước mắt nhìn anh "Có thể nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện của Phong Dịch không?" Tô Dịch hỏi lại "Cô muốn hiểu Phong Dịch đến vậy sao?" Giang Kiều mặc kệ tính khí của Tô Dịch, khẽ gật đầu coi như đồng ý. "Nếu cô đã nói như vậy, tôi chỉ còn cách ăn ngay nói thẳng." Ý cười trong mắt Tô Dịch có chút miễn cưỡng "Thật ra tôi không hiểu rõ Phong Dịch." Giọng Giang Kiều nghe ra được chút gì đó nuối tiếc "Vậy sao?" Nhưng trong lòng cô lại vô cùng vui vẻ. Câu nói kia của Tô Dịch đã xác nhận phỏng đoán của cô: hai nhân cách của Phong Dịch không trao đổi nhiều với nhau. Nguyên nhân vì sao hai người họ lại xa cách? Có phải liên quan đến cái chết sau này của Phong Đình, thậm chí liên quan cả đến cái chết của cô? "Dù có chút đáng tiếc, nhưng ..." Giang Kiều lại nói tiếp "Tô Dịch, đừng quên lời tôi nói tối nay." Dứt lời, cô xoay người bước vào nhà. Giang Kiều suy nghĩ, nếu như có thể điều tra rõ chuyện của Phong Dịch và Tô Dịch, rất có thể cô sẽ tìm ra manh mối then chốt. Sau khi Tô Dịch về nhà, anh làm một vài chuyện cá nhân. Cuối cùng anh lại nhớ đến lời Giang Kiều nói. Anh thuận tay tìm một tờ giấy, viết xuống một câu "Giang Kiều bảo tôi chuyển lời cho anh, cô ta rất thích anh." Cuối cùng Tô Dịch suy nghĩ một lượt, cảm thấy tại sao người phụ nữ sát vách nói gì anh đều phải nghe răm rắp? Anh cong môi, trong đầu lại hiện lên một ý tưởng. Anh tùy tiện lật sổ sách trên bàn Phong Dịch, cuối cùng thấy được một chiếc máy tính xách tay. Tô Dịch kẹp tờ giấy vào trong. Đêm đã khuya, Tô Dịch nhìn chiếc máy tính, ý cười lại càng sâu, tâm trạng của anh cũng rất tốt. Anh đã chuyển lời của Giang Kiều, còn về phần Phong Dịch có thể nhìn thấy không thì chẳng liên quan đến anh. ... Nhà họ Giang. Ánh mặt trời yên lặng chiếu xuống, Trác Man Nhân ngồi trước bàn, đôi tay trắng muốt đặt trên chiếc bàn bày một ly trà và mấy đĩa điểm tâm tinh xảo. Lúc này, một người tiến vào, đứng cạnh bà ta. Trác Man Nhân nhìn người kia một cái rồi thu hồi ánh mắt. Bà chậm rãi nâng ly trà, đặt bên môi nhấp một ngụm rồi bình tĩnh hỏi "Đã tra được gì rồi?" Thời điểm trước đây, khi Trác Man Nhân và Giang Kiều tiếp xúc với nhau, bà cảm thấy tính tình của Giang Kiều có chút thay đổi nên đã phái người đàn ông này ra nước ngoài điều tra. Hắn ta làm việc cho Trác Man Nhân đã nhiều năm, cũng thay bà làm không ít việc không thể phơi bày ra ánh sáng. Người đàn ông cung kính đáp "Tôi không phát hiện ra điểm nào đáng ngờ." Động tác của Trác Man Nhân khựng lại, bà đặt ly trà xuống, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đó, trên môi nở nụ cười như có như không "Làm sao có thể không có gì chứ?" Tính tình Giang Kiều thay đổi lớn như vậy tuyệt đối không thể xảy ra trong một sớm một chiều. Lúc cô đi du học nước ngoài trở về mới có những thay đổi này. Nói cách khác, rất có khả năng khi ở nước ngoài đã trải qua sự kiện nào đó mới trở thành người như hôm nay. Ánh mắt của Trác Man Nhân phủ thêm vài phần lạnh lẽo. Càng ngày Giang Kiều lại càng không nằm trong sự không chế của bà, loại cảm giác này làm bà ta cảm thấy rất không thoải mái. Người đàn ông đó tiếp tục báo cáo kết quả điều tra "Lúc Giang Kiều ở nước ngoài thì cũng không khác gì khi ở trong nước. Tính tình cô ta kiêu căng, lúc ở cùng người khác đôi khi sẽ xảy ra xung đột, nhưng cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ. Thành tích của Giang Kiều bình thường, lúc tốt nghiệp giáo sư cũng đánh giá cô ta bình thường. Mấy năm nay cô ta có tham gia một ít hoạt động trong trường học. Theo những gì tôi tra được, mọi thứ đều rất bình thường." Đó là một Giang Kiều trong ấn tượng của mọi người. Trừ một gương mặt xinh đẹp, sau lưng có nhà họ Giang làm chỗ dựa, cô làm gì cũng đều là sai trái. Nhìn qua không phát hiện bất kì điểm đáng ngờ nào. Trác Man Nhân lạnh lùng mở miệng "Anh đã quên, chỗ nào càng không có sơ hở thì lại càng đáng nghi." Bà nhíu chặt mày, cảm giác nhất định đã bỏ sót chỗ nào đó. Cúi đầu trầm tư một lúc, Trác Man Nhân đột nhiên hỏi một câu "Lúc Giang Kiều đi du học có quen biết bạn bè nào không?" "Cô ta duy trì một khoảng cách nhất định với mọi người ..." Người đàn ông đó dừng lại vài giây "Nhưng có một người hình như có quan hệ không tệ với Giang Kiều." Trác Man Nhân nhướn mày "Là ai?" Người đàn ông đó đưa cho bà một tấm ảnh. Trác Man Nhân đặt tấm ánh lên bàn, liếc mắt quan sát nữ sinh trong tấm ảnh. Ánh mặt trời chiếu xuống, nữ sinh trong hình là một người con gái rất thanh tú. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đó tiếp tục vang lên "Cô gái này gọi là Phương Cảnh, thường xuyên qua lại với Giang Kiều." Dứt lời, người đàn ông đó cũng lấy ra thêm vài tấm ảnh chụp chung của hai người. Trác Man Nhân nở nụ cười thâm trầm "Thoạt nhìn hai người thật giống như bạn tốt." Nhưng bà hiểu rõ, Giang Kiều là người không dễ ở chung, người có thể chịu đựng tính cách của Giang Kiều, tâm tư nhất định không đơn giản. Trác Man Nhân bình tĩnh nhìn nữ sinh trong ảnh. Bà chỉ quan tâm vì sao đột nhiên Giang Kiều lại thay đổi tính tình, còn về lý do người này tiếp cận Giang Kiều thì không thuộc phạm vi quan tâm của bà. Lát sau, bà nở nụ cười lạnh lùng "Nếu nói như vậy, cô ta nhất định hiểu rất rõ Giang Kiều." Vậy thông qua Phương Cảnh để thăm dò Giang Kiều, nhất định có thể biết được ở nước ngoài Giang Kiều đã xảy ra chuyện gì rồi. Bà ta hài lòng nói "Đưa số điện thoại của Phương Cảnh cho tôi." Người đàn ông đó nhập một dãy số vào di động rồi đưa cho Trác Man Nhân. Bà ta không do dự ấn nút gọi. Một lát sau, đầu dây bên kia có tiếng trả lời "Alo, ai đó ..." Giọng nói của Trác Man Nhân ôn hòa vang lên "Cháu là Phương Cảnh sao? Bác là mẹ của Giang Kiều." Đầu dây bên kia yên lặng một chút, sau đó mới lên tiếng "Chào bác gái." "Giang Kiều có nói cho bác biết cháu là bạn của nó. Sau khi Giang Kiều về nước có liên lạc với cháu không?" "Cô ấy cũng không đi tìm cháu." "Hai đứa đã lâu không gặp, như vậy đi, mấy ngày nửa cháu đến nhà bác, hai đứa gặp mặt nhau một lần." Phương Cảnh ngập ngừng vài giây rồi đáp ứng lời mời. Trác Man Nhân cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên. Đợi đến khi Phương Cảnh tới nhà, bà có thể biết Giang Kiều xảy ra chuyện gì rồi. ... Phong Dịch rơi vào trầm tư. Trong khoảng thời gian này Tô Dịch xuất hiện quá nhiều lần. Tại thời điểm Tô Dịch xuất hiện, anh sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, sau khi tỉnh dậy anh cũng không biết được Tô Dịch đã làm những chuyện gì. Điều này sẽ đem lại phiền toái lớn cho anh. Phong Dịch nhíu mày, tâm tư bay về phương xa, trong đầu lại hiện lên gương mặt của Giang Kiều. Giang Kiều ở ngay bên cạnh nhà anh, cô ấy và Tô Dịch nhất định phải tiếp xúc. Tuy rằng mấy ngày nay Giang Kiều đều biểu hiện rất bình thường nhưng anh lại có chút hoài nghi không hiểu cô đã phát hiện ra chuyện gì chưa. Ánh mắt của Phong Dịch nặng nề. Chuyện anh có hai nhân cách, không sớm thì muộn Giang Kiều cũng sẽ biết. Anh trầm tư suy nghĩ, cuối cùng quyết định gọi cho Ngô Đại Sơn "Bác sĩ Ngô, tôi có chuyện muốn tìm ông." Ngô Đại Sơn lập tức hỏi "Hắn lại xuất hiện?" Hắn ở đây tất nhiên là nói Tô Dịch. Phong Dịch cũng không phủ nhận "Gần đây số lần hắn tỉnh dậy rất nhiều. Hiện tại tôi có thể đến Khánh thành tìm ông không?" Những bệnh nhân được Ngô Đại Sơn chữa trị đều cần hẹn trước với ông. Phong Dịch cũng muốn đảm bảo rằng ngày anh đến Ngô Đại Sơn sẽ không có bệnh nhân, anh không muốn gặp người khác. Ngô Đại Sơn ngừng lại vài giây "Gần đây tôi có một số việc, mấy ngày này tôi không có mặt ở Khánh thành." Tâm trạng của Phong Dịch lại trầm xuống. Ngô Đại Sơn lên tiếng trấn an "Trong khoảng thời gian này cậu cố giữ tâm trạng thoải mái, chờ tôi trở lại sẽ liên lạc với cậu." Ánh mắt Phong Dịch hơi di chuyển, cuối cùng ừ một tiếng. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm vẫn đen kịt, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng. Một lúc lâu sau Phong Dịch mới thu hồi ánh mắt. Ngày hôm sau. Phong Dịch lái xe đến Khánh thành. Anh có một vụ làm ăn cần phải bàn bạc, người cũng đã hẹn xong xuôi. Phong Dịch dừng xe bước vào quán cà phê. Đối phương còn chưa tới nên Phong Dịch chỉ có thể ngồi đợi. Trong lúc đó, anh đưa mắt nhìn xung quanh vài lần, ánh mắt lại càng nặng nề. Anh nhìn thấy một người đội mũ che khuất mặt, đầu ông ta hơi cúi xuống, gần như không thể nhìn rũ ngũ quan. Dù vậy nhưng Phong Dịch vẫn nhận ra người này. Thân ảnh đó rất quen thuộc với anh, là Ngô Đại Sơn. Phong Dịch híp mắt. Rõ ràng Ngô Đại Sơn đã nói với anh rằng mấy ngày này đều không có mặt ở Khánh thành, nhưng tại sao ông ta lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Sự nghi ngờ trong lòng Phong Dịch lại lớn thêm mấy phần. Ngô Đại Sơn không nhìn thấy Phong Dịch, ông che kín mặt, tiến thẳng vào bên trong. Lúc này đối tác làm ăn của Phong Dịch cũng đã ngồi đối diện anh. Phong Dịch nhìn người mới đến, lập tức mở miệng, từng lời đều không cho phép đối phương phản đối "Vừa rồi tổng công ty gọi điện thoại, có một số việc khẩn cấp cần tôi đích thân trở về xử lý. Mối làm ăn này này mai sẽ bàn bạc cụ thể sau." Người kia sợ đến mức run như cầy sấy, vội vã đáp "Nếu Phong thiếu có chuyện vậy chúng ta có thể liên lạc sau." Tập đoàn Phong thị đồng ý hợp tác với hắn, đó là vinh hạnh không dễ có được, tất nhiên hắn sẽ phối hợp với Phong Dịch. Phong Dịch đứng dậy, đi theo hướng Ngô Đại Sơn vừa rời khỏi. Ông ta vừa đi vừa chú ý đến động tĩnh xung quanh. Hình như ông ta hẹn người nhưng lại không muốn ai biết chuyện này. Phong Dịch nhìn theo bóng lưng của Ngô Đại Sơn, ánh mắt trầm xuống, sau đó anh gọi vào số điện thoại của Ngô Đại Sơn. Ông đã gần tới địa điểm hẹn, nhưng vừa định đẩy cửa vào thì điện thoại reo. Bất đắc dĩ, ông dừng lại nhận cuộc gọi. Phong Dịch vẫn quan sát ông, chậm rãi nói "Bác sĩ Ngô, tối qua hắn lại xuất hiện." Giọng nói của Ngô Đại Sơn vô cùng bình thản "Có lẽ là có chuyện gì đó kích thích hắn nên hắn xuất hiện tương đối nhiều." Phong Dịch không nhìn ông nữa, ánh mắt tối lại "Bác sĩ Ngô, hiện giờ ông đang ở đâu?" Ngô Đại Sơn trả lời "Giờ tôi đang không có mặt ở Khánh thành." Cuộc trò chuyện rơi vào trầm mặc, ánh mắt Phong Dịch đen kịt nhưng giọng nói vẫn không lộ ra điểm gì bất thường "Mấy ngày nữa tôi sẽ đến tìm ông." Ngô Đại Sơn ngắt điện thoại bước vào căn phòng được bao. Phong Dịch đứng yên, trầm mặc suy nghĩ vì sao Ngô Đại Sơn lại lừa gạt anh, có phải ông ta đang che giấu chuyện gì không? Từ nhỏ đến giờ Ngô Đại Sơn là bác sĩ điều trị cho Phong Dịch nên anh chưa từng nghi ngờ ông ta. Nhưng hiện giờ trong lòng anh lại nảy sinh nghi ngờ người này. Phong Dịch nhìn chăm chú nơi đó, ánh mắt không hiện rõ suy nghĩ. Một lát sau anh cười lạnh, chậm rãi xoay người rời khỏi quán cà phê.