Hệ thống nguyên chủ thấy cô ôm đầu gối khóc lóc thì có chút không biết phải làm sao, qua một lúc lâu, cô ấy mới yếu ớt an ủi: "Cô giúp tôi, tôi cũng sẽ giúp cô, có được hay không?"
Vu Tiếu đột ngột ngẩng đầu lên: "Cô giúp tôi thế nào? Có thể khiến tôi sống lại được không?"
Hệ thống nguyên chủ: "Tôi có thể, tôi sẽ cố gắng làm việc, kiếm đủ tích phân là có thể giúp cô sống lại. Nhưng cô phải thay tôi sống hết một đời ở thế giới này, tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ hy vọng đời này của Mật Hồng có thể sống tốt hơn, cô ấy... quá khổ rồi." Đời thứ nhất quá khổ, đời thứ hai trọng sinh rồi, vốn có thể sống tốt hơn, nhưng lại bị một người xuyên sách đến phá hoại.
Ở trong lòng hệ thống nguyên chủ, Châu Mật Hồng là ấm áp duy nhất ở kiếp này của cô ấy, là người đầu tiên duỗi cánh tay hữu nghị với cô ấy. Cho nên vướng bận duy nhất của cô ấy ở kiếp này chính là Châu Mật Hồng. Nhưng cô ấy cũng biết tính cách của mình, vừa yếu đuối, vừa không thông minh, không biết phải làm sao để giúp đỡ Châu Mật Hồng, vì thế, cô ấy quyết định tìm người giúp đỡ. Lúc thấy bình luận của Vu Tiếu ở khu bình luận của đọc giả, cô ấy lập tức đưa ra quyết định, cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh Vu Tiếu, chờ Vu Tiếu chết rồi mới đưa Vu Tiếu đến thế giới này. Cũng vì vậy nên cô ấy mới hiểu được tính cách của Vu Tiếu. Cô ấy rất khâm phục Vu Tiếu, cảm thấy Vu Tiếu nhất định có thể giúp đỡ Châu Mật Hồng.
Đối với Vu Tiếu mà nói, nếu có thể quay về thế giới ban đầu, dù ở nơi này gặp nhiều khó khăn hơn nữa, cuộc sống có khổ có mệt hơn nữa, cô đều có thể chịu được. Trong lòng đã có quyết định, Vu Tiếu thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người lập tức thả lỏng, cô vịn tường đứng dậy rồi nói: "Đồng chí nguyên chủ này, hệ thống ở trong tiểu thuyết đều có rất nhiều công năng, cô có không?"
Hệ thống nguyên chủ thật thà trả lời: "Tôi cũng có, tôi là hệ thống quy đổi điểm thiện cảm, nếu cô có điểm thiện cảm thì có thể đổi lấy đồ vật trong cửa hàng của hệ thống, đồ vật trong cửa hàng đều là thứ phù hợp với niên đại này."
"Thần kỳ như vậy?" Vu Tiếu tò mò hỏi: "Vậy bây giờ tôi có điểm thiện cảm nào không?"
Hệ thống nguyên chủ nói: "Không có." Cô ấy ngừng một lát rồi nói tiếp: "Mỗi khi cô gặp được một người, tôi sẽ tự động quét điểm thiện cảm của đối phương đối với cô. Sau đó cô có thể đổi rồi. Nhưng điểm thiện cảm không cố định, cũng sẽ bị âm."
Vu Tiếu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cô lại ngồi xổm xuống đất một lát, sau đó vịn tường đứng dậy. Có lẽ là ngồi xổm quá lâu nên đầu óc có chút choáng váng. Nguyên chủ bị xe đụng, não bị chấn động nhẹ, hơn nữa phụ nữ ít nhiều cũng có chút thiếu máu, ngồi xổm quá lâu sẽ bị choáng váng, cho nên đầu óc Vu Tiếu lúc này càng choáng hơn.
Sau khi đứng dậy, Vu Tiếu nghỉ ngơi trong chốc lát. Tạm thời không thể về nhà họ Trương. Trước đó cô nói với Dư Phương rằng mình sẽ đến nhà bà nội, nhưng trong ký ức của nguyên chủ gần như không có bà nội.
Lúc nguyên chủ tám tuổi, ba Vu mất trong khi làm nhiệm vụ. Thời điểm đó là năm 1960. là thời kỳ ba năm kinh tế khó khăn (/). Trong quân đội, trước khi đi làm nhiệm vụ, mỗi quân nhân sẽ viết sẵn di thư. Nếu bình an trở lại, phong thư này sẽ được trả lại cho người viết, nhưng nếu bất hạnh qua đời, bộ đội sẽ căn cứ vào di thư để an bài chuyện hậu sự. Ba Vu là một người có trách nhiệm, di thư của ông đã có sắp xếp sẵn cho tương lai của con gái.
(/) Thời kỳ ba năm kinh tế khó khăn (三年困难期): nạn đói lớn kéo dài từ năm 1958 đến năm 1961 tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, trong đó các chính sách kinh tế như Đại nhảy vọt, Chiến dịch diệt chim sẻ cùng với thiên tai đã khiến sản lượng nông nghiệp sụt giảm, gây ra nạn đói tại nhiều vùng ở Trung Quốc.