Ông nội vu cầm tẩu thuốc tiến lên vài bước: "Ta là ông nội của Tiếu Tiếu, đây là bà nội, bác cả, chú ba, anh họ lớn của Tiếu Tiếu. Những người hôm nay đến chỉ có nhà chúng ta, chú họ và các bác họ của Tiếu Tiếu không đến, trong đại đội còn có mấy mươi người nữa..." Nói đến đây ông nội Vu ngừng lại rồi nói tiếp: "Chúng ta đến bàn về việc Vu Tiếu xuống nông thôn, nếu hôm nay bàn xong Tiếu Tiếu sẽ đi theo chúng ta. Nếu như không bàn xong thì người trong nhà sẽ qua đây hết. Đến lúc đó sẽ không bàn ở nhà mấy người nữa, mà đến bàn ở xưởng của mấy người, trường học, hoặc là huyện ủy đều được."
Ông nội Vu vừa nói xong, Vu Tiếu lập tức lộ ra ánh mắt kính phục, mẹ nó, đây là đại lão gia tiềm ẩn mà.
Trương Hạ là một người thông minh, vừa nghe đã biết ông nội Vu có ý uy hiếp. Kể ra thì, ông ta nghe nói người ở dưới quê khó đối phó, nhưng không ngờ hôm nay lại được thấy tận mắt. Trương Hạ suy nghĩ rất nhanh, trước đây việc của con kế để cho Dư Phương giải quyết, chính là vì thấy con kế ngu ngốc lại không có ai chống lưng. Nhưng không ngờ con kế đột nhiên trở lên thông minh mời người của nhà họ Vu đến, lần này không dễ giải quyết rồi. Con kế ngu ngốc nhưng nhìn trận thế của ông lão trước mắt này liền biết là ông không phải kẻ ngu ngốc.
Trong lòng Trương Hạ đã có tính toán, ông ta liền tươi cười: "Ông lão mời ngồi, việc này là chúng cháu có lỗi với Tiếu Tiếu, vốn là Na Na nhà cháu xuống nông thôn, nhưng vợ cũ lúc sinh nó xảy ra chuyện, vì vậy vừa sinh ra sức khỏe của Na Na đã không tốt. Vì vậy Dư Phương đề nghị để Tiếu Tiếu thay Na Na đi, nhưng mà chúng cháu đã bàn bạc với nhau rồi. Những thứ nên bù đắp cho Tiếu Tiếu sẽ không thiếu, đợi qua đợt này chúng cháu sẽ nghĩ cách đón Tiếu Tiếu trở về."
Bà nội Vu nói: "Con gái anh sức khỏe không tốt liên quan gì đến cháu gái tôi? Sao không phải con trai anh thay con gái anh xuống nông thôn? Được rồi, tôi cũng không muốn nói lời khó nghe, chúng tôi cũng không muốn nghe những việc này, trực tiếp nói về vấn đề bù đắp đi, nói nhiều đều là giả vờ hết."
Nụ cười trên mặt Trương Hạ cứng lại, suýt chút nữa thì không duy trì nổi, ông ta vẫn phải miễn cưỡng chống đỡ: "Bà nội của Tiếu Tiếu đúng không, vậy bà nói xem phải bù đắp thế nào?" Ông ta thực sự sợ người dưới nông thôn làm lớn chuyện đến mức mọi người đều biết, ông ta sẽ mất hết thể diện. Hơn nữa nếu Vu Tiếu đã đồng ý xuống nông thôn, cho nó một ít bồi thường cũng không phải là không được.
Hai anh em nhà họ Vu và Vu Hướng Vinh không nói gì chỉ đứng sau lưng ông nội và bà nội Vu, nhưng trận thế này đã đủ rồi, nếu như đánh nhau thì đàn ông nhà họ Trương cũng không đủ để nhìn.
Dư Phương không ngừng nhìn Vu Tiếu muốn ám thị gì đó, nhưng Vu Tiếu ngoan ngoãn dựa vào người bà nội Vu, đến một ánh mắt cũng không thèm cho Dư Phương, vì vậy ám thị của Dư Phương chỉ là cho kẻ mù nhìn mà thôi.
Ông nội Vu: "Bà nó à, bà nói xem phải bù đắp như nào." Về vấn đề này, ông nội Vu biết bà nhà mình hiểu rõ hơn, vì vậy giao cho bà.
Bà nội Vu nói: "Trong thời gian Tiếu Tiếu xuống nông thôn, mỗi năm đền bù cho nó phiếu lương thực năm cân, phiếu thịt một cân, hai mươi tệ, đến tận khi Tiếu Tiếu được điều về mới thôi." Bà nội Vu biết hi vọng được điều về rất mỏng manh, người nhà họ Trương và Dư Phương không thể nào điều được cháu gái trở về. Vì vậy sẽ giống như thanh niên trí thức trong thôn, cả đời này đều phải ở lại nông thôn. Nhưng mà bọn họ cũng không có bản lĩnh điều cháu gái trở về, vì vậy chỉ có thể giúp cháu gái đòi ít bù đắp thiết thực.