Trong lòng thiếu niên ấy chấn động, nhưng vẻ mặt cậu lại đờ đẫn, tựa như không cảm giác được điều gì.
Sở Bạch không hề dừng lại, hắn cực kỳ cẩn thận bổ thêm hai kiếm nữa, hoàn toàn xẻ thân thể Dục Ma Cơ ra, phải xác nhận nó đã triệt để chết đi, hắn mới yên tâm được
Lập tức, ánh mắt hắn có chút phức tạp nhìn về phía thiếu niên vụ dân đang ngồi bên cạnh chiếc bàn ăn hư hoá.
"May mắn cậu ta là vụ dân, không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của khư, nếu không. . ."
"Đã sớm nổi điên rồi!" Triệu Thanh Miên bên cạnh bổ sung thêm.
Hắn quét mắt nhìn bốn phía phòng khách hư hoá, chỉ thấy từng đống từng đống thi thể và khung xương hư thối chồng chất ngay sát tường, da đầu lập tức run lên, lòng còn sợ hãi nói: "Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đừng nói là một cậu bé như thế, dù là tôi cũng sắp chịu không nổi. May mắn cậu ấy là vụ dân, có khi không biết cũng là một loại hạnh phúc đó. Phỏng chừng cậu ấu còn cho rằng vị ma ma sớm chiều ở chung với mình, còn mỗi ngày nấu cơm cho mình, vẫn là vị ma ma ngày xưa, không biết. . ."
Hắn lại nhìn về phía gian phòng hư hoá khác, trong giường còn có phân nửa thi thể phụ nữ đã hư thối nghiêm trọng: "Nhưng ma ma thực sự của cậu ấy đã sớm chết rồi, là bị Dục Ma Cơ này ăn mất."
"Hơn nữa nó còn ăn luôn nửa người trên của bà ấy, kể cả cái đầu." Sở Bạch nhìn thoáng qua, hơi hơi nheo mắt lại.
"Cái kia. . ." Một thanh niên có dáng người gầy yếu thật cẩn thận đi từ bên cạnh tới, nhỏ giọng hỏi han: "Chúng ta đám luận về cái chết của mẹ cậu ấy ở ngay trước mặt người ta như vậy, hình như không tốt lắm. . ."
Triệu Thanh Miên đưa mắt nhìn thanh niên kia, cười nói: "Tiểu Diệp, đây là lần thứ ba cậu ra ngoài làm nhiệm vụ rồi đó. Không có việc gì đâu, về sau cậu sẽ chậm rãi thành thói quen thôi. Huống chi nơi này là Khư giới, tuy cậu ấy bị Dục Ma Cơ chăn nuôi khiến cho cơ thể lắng đọng không ít khư lực, nhưng vẫn chưa được khai phá, cũng chưa mở Khư Nhãn, không nghe được những lời chúng ta nói chuyện với nhau đâu."
Thanh niên nọ chỉ hơi ngơ ngác mà "À à" hai tiếng, sau đó lại đưa mắt nhìn thiếu niên kia, trong ánh mắt lộ ra vài phần đồng tình.
"Được rồi, các cậu mau ghi chép lại tình huống nơi này một chút. Mặt khác, nhớ phải ghi chép lại chuyện Dục Ma Cơ kia thay thiếu niên này ngăn cản công kích. Chắc hẳn những lão già kia sẽ cảm thấy rất hứng thú với nó." Sở Bạch lắc lắc thanh kiếm, nó lập tức bị gắn vào bên trong vết lõm ở sau lưng trang phục tác chiến.
"Đội trưởng, vậy đứa nhỏ này. . ."
"Mang về trong cục." Nói xong, Sở Bạch đã xoay người dẫn đầu rời đi.
Cái này. . . Bọn họ đi rồi?
Thiếu niên ở phía trước bàn ăn hơi giật mình một cái, trong lòng có chút cuồng loạn.
Không phải bọn họ đến để xử lý những thứ bị gọi là "Khư" này sao?
Vậy vì sao. . . bọn họ không giải quyết nốt cái con đang ở trong phòng của mình đi?
Không bao lâu sau, có hơn mười chiếc xe tuần tra tới bao vây xung quanh lầu nhỏ chật như nêm cối.
Triệu Thanh Miên là phó đội, công tác của hắn chính là phụ trách giải quyết tốt hậu quả ở nơi này. Dù sao bọn họ cũng săn giết được một con khư thú cấp C, nếu không có đội trưởng Sở Bạch mang đội, có lẽ hôm nay mấy người bọn họ đã đến đưa cơm cho nó rồi.
"Nhớ phải thu dọn thật sạch sẽ, đừng để sót lại chút mảnh vụn nào, tránh hấp dẫn khư khác đến."
Triệu Thanh Miên chỉ huy đám vệ binh tuần tra chung quanh. Đám vệ binh này đều đã mở mắt, không cần mượn dùng Đạo Manh tác, cũng có thể nhìn được. Bọn họ chính là nhân viên chủ yếu để giữ gìn trị an thành phố.
"Eo, thối quá đi!"
"Trời đất ơi, đến tột cùng là ở nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
"Đừng hỏi, đừng nói nhiều, nhanh làm việc đi!"
Mấy chục vệ binh tuần tra được Triệu Thanh Miên và ba vị đội viên khác chỉ huy, rất nhanh nhẹn khuân vác đống thùng rác chất đống bên trong lầu nhỏ ra ngoài, rửa sạch.
Bọn họ đã tìm được rất nhiều hài cốt từ những túi rác rưởi màu đen kia, có vài phần còn lây dính máu thịt, phần còn lại đang trong quá trình hư thối và lên men, khiến cho một vài vệ binh tuần tra trẻ tuổi nôn ồng ộc tại chỗ.
Mà những vệ binh tuần tra lão luyện, lại được hai vị đội viên dẫn dắt, tiến vào bên trong tòa lầu nhỏ, phụ trách rửa sạch.
Chờ đến lúc bọn họ thấy rõ thảm trạng như địa ngục bên trong tòa lầu nhỏ, kể cả những vệ binh tuần tra lão luyện, giàu kinh nghiệm kia cũng không nhịn được hai chân run run, sắc mặt trắng bệch, cần phải vịn vào tường mới có thể chống đỡ được.
Bởi vì khắp nơi trên tường đều dính từng vụn thịt mềm mềm, nhũn nhũn, tựa như phần gan của một loài động vật nào đó, đương nhiên là đã hư thối biến chất, mang theo mùi thối và chua loét đậm đặc đến mỗi làm cánh mũi vặn vẹo.
"Nơi này, nơi này đúng là nhân gian luyện ngục!"
"Đây là tác phẩm do 'mấy thứ kia' tạo thành ư? Trời đất ơi!"
Đám vệ binh tuần tra này run rẩy không ngừng, trong lòng đầy kinh hãi, cũng thông qua một màn này, mà bọn họ càng thêm kính sợ, thậm chí còn có chút khiếp vía với hai vị nhân viên chuyên môn phụ trách giải quyết loại "Sự kiện đặc thù" bên cạnh này!
"Mau nhìn, nơi đó có người!"
"Là, là 'Người' sao? !"