Không bao lâu, rốt cuộc Ly tỷ cũng chuẩn bị thỏa đáng.
"Vốn dĩ ban đầu chị muốn chích cho em một liều thuốc mê, nhưng đáng tiếc không tìm thấy, như vậy đến đây đi, dù sao cũng chẳng đau đâu." Ly tỷ đi tới phía trước ghế nằm máy. Lúc này nhìn cái ghế nằm nọ càng giống một cái giường giải phẫu hơn.
Hơn nữa còn là loại giường chuyên nhằm vào những trường hợp đặc biệt khó khăn, sẽ giãy giụa kịch liệt kia. . .
Lại nói, muốn chích một liều thuốc mê nhưng không tìm thấy . . . Hứa Thâm hít một hơi thật sâu... Chị còn có thể qua loa, lược bỏ một bước mấu chốt như thế sao?
Em có thể chờ mà, không ấy chị cứ tiếp tục tìm xem?
Ba!
Đột nhiên phần gấp khúc nằm ở hai bên sườn ghế nằm rất giống cánh tay máy móc đang giơ lên, bỗng sáng đèn, tỏa ra quang mang chói mắt, khiến cho Hứa Thâm đành phải lựa chọn nhắm mắt. . . Tuy lúc này hắn còn chưa có mắt, nhưng khi hắn lựa chọn phong bế cái loại cảm giác "Nhìn trộm" này, hắn vẫn có thể quay về với hắc ám.
Ly tỷ không tiếp tục nói chuyện nữa, dường như cô ấy bắt đầu nghiêm túc rồi.
Trong lòng Hứa Thâm không nhịn được lại trở nên khẩn trương. Hắn cảm nhận được một đôi bàn tay tinh tế lạnh lẽo, cách một lớp bao tay bằng tơ lụa hơi mỏng, chạm đến khuôn mặt mình.
Nhất là khi hắn "Thấy" vị trí mà đôi tay nọ đang nhẹ nhàng vuốt ve.
Rõ ràng trong lòng hắn đang cực kỳ khẩn trương, nhưng ý niệm đầu tiên nảy ra trong óc Hứa Thâm lại là, chị đã rửa sạch cái bao tay vừa nhặt từ dưới đất lên chưa?
Dường như hắn không có nghe được tiếng nước chảy. . . Vậy là chưa thèm rửa luôn rồi.
Ngay tại thời điểm hắn đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên một thứ gì đó cực kỳ bén nhọn và lạnh lẽo xẹt qua khuôn mặt hắn.
Nó đi lướt qua vô cùng thong thả, khiến cho Hứa Thâm có thể cảm nhận được một chút sắc bén kia. . . Đây là một con dao!
Một con dao cực kỳ sắc bén!
Lúc này, con dao ấy đang cắt qua khoảng giữa chóp mũi và đường chân tóc của hắn.
Hứa Thâm không khỏi "Mở to mắt" nhìn qua.
Quả nhiên, hắn đã nhìn thấy một con dao nhỏ sắc bén, đang vẽ lung tung lên mặt mình, giống như nó trực tiếp rạch lên "Ánh mắt" đang nhìn trộm của hắn vậy.
Loại cảm giác này cực kỳ khủng bố, đổi lại là người bình thường chỉ sợ đã sớm bị dọa đến run rẩy vùng vẫy rồi, nhưng Hứa Thâm chỉ khẽ khàng hít vào một hơi, đã trấn định trở lại, và vẻ mặt vẫn đờ đẫn như trước.
Chuyện này đã là gì so với những thứ hắn phải trải qua hồi ba tháng trước?
Hơn nữa. . . Dường như đau đớn cũng không mãnh liệt như hắn đã tưởng tượng.
Tầm mắt Hứa Thâm lướt qua con dao giải phẫu, nhìn thấy Ly tỷ đang khom lưng cúi đầu, hết sức chuyên chú, lại nhìn thấy vẻ mặt của cô. . . Dường như đó không phải là loại biểu cảm nghiêm túc và ngưng trọng.
Ngược lại giống như một loại biểu cảm hưng phấn mang theo một chút cuồng nhiệt khác thường... Có thể hình dung như thế này, khóe miệng Ly tỷ hơi hơi nhếch lên, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếm liếm làn môi đỏ tươi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Khuôn ngực no đủ muốn xông ra ngoài kia, lại không ngừng có khuynh hướng nghiêng về phía trước.
Vì sao loại cảm giác này lại giống như người ta đang cắt một miếng thịt ngon lành mỹ vị trên bàn ăn, để bỏ vào miệng vậy?
Tim Hứa Thâm đập thình thịch. Ở giờ khắc này, thậm chí hắn lại sinh ra hoài nghi, những gì mình đang trải qua thực sự có liên quan tới quá trình mở Khư Nhãn sao?
Rất nhanh, máu tươi đỏ sẫm đã nhuộm đỏ đôi mắt hắn, tựa như cách một lớp thủy tinh trong suốt, sau một thoáng tầm mắt hắn hơi hoa lên, bỗng dưng nó mở rộng ra, dần dần hắn đã có thể nhìn thấy hình ảnh đằng sau một màn màu đỏ tươi mờ mờ ảo ảo.
"Hả?" Ly tỷ nhìn cậu thiếu niên vẫn nằm yên không có bất cứ phản ứng trong suốt quá trình, hàng chân mày cong cong khẽ lay động, có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ hắn không cảm nhận được đau đớn?
Rất thú vị, rất thú vị. . .
Tuy ngoài miệng Ly tỷ nói chỉ có "Một chút đau đớn", nhưng bản thân cô lại biết, cắt mở làn da cũng không phải chỉ đau đớn một chút đơn giản như vậy, ít nhất là những người mới đến nơi đây mở Khư Nhãn, đều đòi chết đòi sống kêu to giãy giụa mãnh liệt ngay tại công đoạn này, phải chờ tới khi cô quát tháo ra lệnh, đám người ấy mới cố nén cảm giác thống khổ để thành thật trở lại.
Sau đó, cô đã mượn quá trình này để dạy cho đám người mới ấy, bài học đầu tiên khi bước vào nơi đây——
Nếu ngay cả chút đau đớn ấy cũng không chịu đựng nổi, thì tương lai mấy người còn chiến đấu cùng khư thú như thế nào? Còn đi đối mặt với khư như thế nào? !
Nhưng lúc này. . .
Cô lại không tìm được lý do để nói mấy lời đó rồi.
Ngón tay cô khẽ lướt từ trên gương mặt cậu bé nó tới phần cổ, rồi xuống ngực, cảm nhận được sự rung động rất nhỏ vì căng thẳng của lớp cơ bắp bên dưới, trong lòng đã biết cậu thiếu niên ấy đang cực kỳ khắc chế và nhẫn nại.
Hắn chỉ là một vụ dân, lại có năng lực chịu đựng như vậy, đúng là vượt qua người bình thường .
Đến đây, khóe miệng cô hơi hơi nhếch lên.
Trong đôi mắt lóe ra một tia sáng hưng phấn dị thường, giống như đã nhìn thấy một món đồ ăn cực kỳ ngon lành, hợp khẩu vị.