Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Đạo, Tu Tiên Giới Bị Chơi Hỏng Rồi
Thính Phong Nhứ09-02-2025 09:13:23
Địa vị của đại trưởng lão ở Thuận Càn Tông vô cùng cao quý, nếu nhi tử của ông ta có thể dễ dàng bị đánh tráo, thì chắc chắn sẽ có nhiều vấn đề tiềm ẩn trong nội bộ tông môn!
Nhiều người đã bắt đầu cân nhắc việc kiểm tra kỹ lưỡng công việc trong phạm vi quản lý của bản thân.
Ngay khi bầu không khí trở nên căng thẳng và mọi người đều cau có, giọng nói từ trên trời giáng xuống như thể đã mất đi hứng thú với câu chuyện của đại trưởng lão, bắt đầu chuyển hướng sự chú ý sang những người khác:
[Ta nhìn xem vừa rồi còn có ai muốn lên tiếng không?]
[Phong chủ Diệu Đan Phong đúng không?]
[Ha ha ha ——]
Chưa đợi tiếng cười của giọng nói từ trên trời giáng xuống kết thúc, phong chủ Diệu Đan Phong đã tái nhợt mặt mày xin cáo lui:
"Ta bỗng nhiên nhớ ra Diệu Đan Phong còn có chút việc, xin phép cáo lui trước."
[Không ngờ phong chủ Diệu Đan Phong lại thích xem xuân - cung - đồ -]
[Ha ha ha, một tu sĩ Nguyên Anh độc thân mấy trăm năm, sở thích lớn nhất thế mà lại là xem xuân cung đồ!]
Diệu Đan Phong Phong chủ đang bay ở phía xa bỗng loạng choạng, suýt ngã từ trên trời xuống.
Biểu tình nghiêm trọng trên mặt mọi người bỗng chốc tan biến.
[Tu Tiên giới thú vị thật... Không đúng, là có nhiều người sở thích đặc biệt thật, để ta xem nào ——]
Nụ cười trên mặt mọi người bỗng chốc bị sự sợ hãi thay thế.
"Ta bỗng nhiên nhớ ra lò luyện đan của ta còn đang luyện dược, xin phép cáo lui trước!"
"Cái kia... linh sủng nhà ta bỗng nhiên đói bụng, ta phải đi cho nó ăn!"
"Phu nhân nhà ta đang tìm ta, ta xin phép không tiếp chuyện nữa."
"Nhà ta bỗng nhiên có việc gấp..."
Chỉ trong chốc lát, mọi người đã đi hết sạch, chỉ còn lại Lục Kim Hoài lẻ loi đứng trước mặt Bạch Tử Vân và Tô Li.
Lục Kim Hoài thầm mắng đám người kia không có nghĩa khí, nhưng nhìn lại xung quanh chỉ còn lại Tô Li và Bạch Tử Vân, ông ta cũng thả lỏng phần nào.
Dù sao tu vi của hai nàng không đủ cao, cũng không nghe được những gì giọng nói từ trên trời giáng xuống nói.
Nghĩ đến đây, ông ta chỉnh lại trang phục, hiền lành hỏi Bạch Tử Vân: "Bạch trưởng lão, ngài thích loại linh thực gì trong động phủ? Ta sẽ chuẩn bị cho ngài."
Đối mặt với câu hỏi của Lục Kim Hoài, Bạch Tử Vân không chút do dự quay đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tô Li: "Tiền bối, người thích loại linh thực gì?"
Tô Li nghe vậy thì khép lại Thiên Đạo chi thư trong thức hải, suy nghĩ một lát rồi ngắn gọn đáp: "Ăn ngon là được."
Bạch Tử Vân nghe xong câu trả lời của nàng, quay đầu lại nhìn Lục Kim Hoài với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Muốn thính vân quả, mạn vũ thảo..."
Nói tầm nửa nén hương, thì rốt cuộc nàng ấy cũng ngừng lại, có chút do dự mà nhìn Lục Kim Hoài: "Tu Tiên giới còn linh thực linh quả gì ăn ngon sao?"
Lục Kim Hoài lục lọi trong ký ức về kho tàng của tông môn, vẻ mặt chết lặng mà trả lời: "Chắc là không có."
Ông ta hít sâu một hơi, cố gắng duy trì nụ cười hiền lành trên mặt: "Vậy Bạch trưởng lão có thích đồ trang trí hoặc linh bảo đặc biệt nào không?"
Bạch Tử Vân lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía Tô Li: "Tiền bối, người thích loại trang trí và linh bảo nào?"
Lục Kim Hoài: "..."
Tên tu sĩ này rốt cuộc đã hạ cổ gì cho Bạch Tử Vân vậy!
Lục Kim Hoài vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi Bạch Tử Vân thêm vài câu về sở thích cá nhân của nàng ấy.
Đúng như dự đoán, Bạch Tử Vân mỗi lần đều quay sang nhìn Tô Li trước khi trả lời. Lúc này, Lục Kim Hoài đã biết khá rõ về sở thích sinh hoạt, yêu cầu về nơi ở, yêu cầu về môi trường... của Tô Li.