Chương 47

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Đạo, Tu Tiên Giới Bị Chơi Hỏng Rồi

Thính Phong Nhứ 09-02-2025 09:13:15

"Giang Thâm, ngươi chỉ là một con chó bên cạnh ta thôi." Giang Thư Hoa nhìn khuôn mặt đã bị hủy hoại tuy nhiên vẫn còn giữ vài phần giống với phụ thân mình, trong ánh mắt si mê ẩn chứa một tia khoái trá. Hắn ta vô cùng hưởng thụ cảm giác có thể khống chế người khác. Dù cho Giang Thâm chỉ là kẻ thay thế cho người kia. "Không phải ngươi muốn Hoa Hiểu Đan tứ phẩm để cứu dưỡng mẫu của ngươi à?" Hắn ta ngồi xổm xuống, cười khẩy giơ tay vạch thêm một đường rạch mới lên khuôn mặt đã đầy vết thương của Giang Thâm: "Chỉ cần ngươi từ bỏ thân phận đệ tử Thuận Càn Tông, ta sẽ cân nhắc ban thưởng cho ngươi..." Lời nói của hắn ta còn chưa dứt, một cơn gió mạnh mang theo linh khí bỗng thổi tung cửa phòng. Vừa quay đầu, Giang Thư Hoa đã thấy bóng hình Giang Quân Minh phẫn nộ lao vào. "Phụ thân!" Hắn ta vui mừng đứng dậy, chưa kịp nói thêm gì, đã thấy một luồng linh khí khủng bố lao thẳng về phía mình. Giang Thư Hoa bị đánh bay ra ngoài, toàn thân không thể cử động. Hắn ta phun ra máu tươi, kinh ngạc nhìn Giang Quân Minh. Trong chốc lát, hắn ta nhớ lại những hành động của mình trong thời gian qua, nhưng vẫn không tìm ra bất kỳ sai sót nào. Hắn ta biết Giang Quân Minh rất dễ dàng mềm lòng với mình, bèn hoảng hốt, thở hổn hển hỏi: "Phụ thân, con đã làm sai điều gì sao?" Giang Quân Minh không thèm nhìn cơ thể đầy vết thương của hắn ta dù chỉ một cái, rồi ngay lập tức nhìn về phía Giang Thâm đang quỳ rạp trên mặt đất. Nhìn thấy Giang Thâm linh căn bị phế, trên người đầy vết thương, ông ta run rẩy bước tới, quỳ xuống trước mặt Giang Thâm, nghẹn ngào lên tiếng: "Con của ta..." Giang Thư Hoa nghe được lời nói của Giang Quân Minh, trong lòng không thể kiềm chế dâng lên cảm giác sợ hãi. Giang Thâm có diện mạo vô cùng giống phụ thân mình, chẳng lẽ hắn thật sự cũng là con trai ruột của phụ thân? Không thể nào! Hắn ta và phụ thân có chung huyết thống, linh mạch tương thừa, hắn ta mới là con trai ruột của phụ thân! Chắc chắn là có người lừa dối phụ thân... Đúng vậy, nhất định là có người lừa dối phụ thân! Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta lại thêm vài phần tự tin. Hắn ta ngẩng đầu, nhìn Giang Quân Minh đang quỳ một gối trước mặt Giang Thâm, vẻ mặt đầy lo lắng bồn chồn, trong mắt không thể kiềm chế được mà lộ ra tia ghen tị. Hắn ta giãy giụa gào thét: "Phụ thân, con mới là con của người! Là nhi tử duy nhất của người!" "Sao người có thể đối xử với kẻ giả mạo như vậy..." Giang Quân Minh hai mắt đỏ ngầu nhìn Giang Thâm, trên mặt hắn chằng chịt những vết sẹo mới cũ đan xen. Nhìn khuôn mặt dù đã che kín vết sẹo nhưng vẫn mang nét tương đồng với mình, bàn tay ông ta không kìm được mà run rẩy: Đây là nhi tử của ông ta. Vốn dĩ nên được che chở, được yêu thương vô bờ bến, được nuôi dưỡng bằng linh dược quý giá, vậy mà giờ đây lại... Nghe tiếng Giang Thư Hoa, ông ta quay đầu lại, nhìn về phía hắn với ánh mắt tràn ngập tức giận. "Ngươi cũng xứng gọi ta là phụ thân ư!" Ông ta giơ tay lên, dùng linh khí hung hăng tát hắn ta một cái: "Giang Thâm mới là nhi tử duy nhất của ta!" "Ngươi mới là kẻ giả mạo, tu hú chiếm tổ!" Đối với một đại năng có con nối dõi gian truân, điều quan trọng nhất chính là huyết mạch truyền thừa. Từ khi nghe được bí mật do giọng nói từ trên trời giáng xuống, tất cả đặc quyền mà Giang Thư Hoa từng có ở đây đều đã tan biến. Cho dù ông ta sủng ái Giang Thư Hoa một trăm năm, nhưng không có mối liên hệ huyết thống này, chỉ dựa vào thiên phú của Giang Thư Hoa, vị trí của hắn ta trong lòng ông ta, thậm chí còn thấp kém hơn một con chó trong Hoa Lan Phong!