Trong giấc mơ.
Freddy đang rất vui vẻ, kích động, hai tay nắm chặt điện thoại, nói: "Mày nói rồi nha, muốn tống tao xuống địa ngục, mày không thể nuốt lời."
Thực ra, Freddy không biết rằng năng lực của Ryan là muốn gì được nấy. Nó chỉ biết kiếp trước của Ryan, cũng chính là Ryan Hamel: là một Hunter siêu mạnh...
Hầu như không có gì y không làm được.
Còn nữa...
Ryan Hamel là cha dượng của Freddy.
"Ryan, có phải mày cay tao lắm không?"
"Không sao, tao rất thích cách mày châm chọc chế giễu tao. Nào, tống tao xuống địa ngục, hoặc đưa lên thiên đường, muốn giết cũng được."
"Dù sao tao cũng chịu đủ rồi. Mày tống tao xuống địa ngục, chính là một sự giải thoát."
Lần này, Freddy rất văn minh.
Nó không muốn mắng Ryan nữa, ngược lại tỏ ra tốt bụng và dễ chịu.
Song sau khi nghe những câu này, Ryan ở đầu bên kia bèn hít một hơi: "Đcmm, mày thật hèn hạ!"
Freddy cười nói: "Đúng vậy, tao rất hèn hạ, làm đi... nhanh tống tao xuống địa ngục."
Một ngụm đờm bay ra khỏi smartphone, chính xác đập thẳng vào mặt Freddy.
Lúc này, giọng của Ryan vang lên: "Mẹ kiếp, mày đúng là đồ hèn hạ. Lúc trước mày gọi tao gọi ba, muốn tao làm ba mày. Giờ lại bảo tao tống mày xuống địa ngục, mày đúng là hèn hạ..."
"Nằm mơ đi, Nam tước Ryan tao không phải loại người hèn hạ như mày, tao là người văn minh, biết lý lẽ. Mày kêu tao tống mày xuống địa ngục, là tao sẽ phải tống mày xuống địa ngục sao?"
"Mày đang dạy tao cách làm việc?"
"Á đù? Freddy, mày có bị điên không?"
Liên tục bị hạ nhục, Freddy cứ như thùng thuốc nổ bị châm mồi, không nhịn được chửi rủa: "Ryan, mày mới bị điên. Tao chịu mày đủ rồi nghen, nếu không phải không đánh lại mày, tao nhất quyết sẽ liều mạng với mày."
Ryan khinh thường nói: "Bớt nói nhảm đi, mày còn muốn đánh tao? Mày có năng lực thì mò từ đường dây điện thoại qua đây, qua thì éo qua được, còn giả điên hả?"
"Tao van mày, đánh chết tao đi, có được không?"
Vào lúc này, Freddy cảm thấy rất quẫn trĩ.
Nó thở dài trong tuyệt vọng.
"Cuộc sống đoạ đày này, khi nào mới chấm dứt?"
"Tại sao lại đối xử với tao như vậy?"
"Mày thả tao ra đi, hoặc là giết tao cũng được!"
"Nếu mày thả tao, tao thề rằng tao sẽ tận hưởng cuộc sống của mình, sẽ không bao giờ giết bất kỳ người vô tội nào nữa. Tao thậm chí có thể trở thành một người tốt."
"Nếu mày giết tao, đó cũng là một sự giải thoát. Tao nhất định sẽ cảm tạ kẻ đã giết tao. Nếu còn kiếp này, tao nguyện ý làm trâu bò cho hắn."
Có thể nói, đoạn độc thoại này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.
So với Freddy, nỗi khổ của James chẳng đáng là gì.
20 năm trước chết rồi sống lại, trở thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
20 năm sau, những giáo đồ của Vidar đã cố gắng thức tỉnh nó, nhưng lại gặp phải Đỗ Duy.
Nó đã bị mắc kẹt trong mộng quá lâu.
Không thể thoát ra, chết không thể chết.
Nhưng tại phòng giải phẫu trong mộng, một ác ma nữ tu bị đóng đinh.
Freddy biết rằng chỉ cần nó xông vào được trong đó, nó sẽ tự sát thành công.
Nhưng lần trước khi Đỗ Duy trở lại, hắn đã đóng kín cửa.
Freddy chịu đủ giày vò. Và tất cả đều là nỗi đau tinh thần.
Càng nghĩ tới đây, Freddy càng khó chịu, hai mắt tối sầm, nhưng miệng lại phát ra một tràng cười quái dị: "Hehe, hehehe..."
Nó như thể đã phát điên.
Nhưng đúng lúc này, Ryan ở đầu bên kia đột nhiên nói: "Ôi... Chủ nhiệm, anh tới rồi."
Freddy vẫn cười như kẻ ngốc.
Nhưng chậm rãi, bóng của một người đàn ông phản chiếu trong đôi mắt của nó.
Đỗ Duy lạnh lùng bước vào, khinh thường nhìn nó: "Mày thật muốn chết?"
Freddy nghe thấy.
Nó rùng mình theo bản năng: "Đỗ... Đỗ ma quỷ... sao anh lại ở đây? Em không nói gì cả, xin đừng hành hạ em... em không dám, em nhất định sẽ cố gắng sống thật tốt."
Freddy sợ hãi. Thậm chí không dám chết.
Ryan ở đầu bên kia lại bỏ đá xuống giếng: "Chủ nhiệm Chủ nhiệm, anh tuyệt đối đừng để thằng ngu Freddy lừa, vừa nãy nó mới nói muốn xuống địa ngục, còn dám xấu anh. Em nghe hết, anh hãy tra tấn nó đi."
Freddy trợn to hai mắt: "Ryan, thằng điên, tao không có nói vậy, mày chớ đổ oan tao!"
Ryan khinh thường nói: "Tuy mày không nói ra, nhưng tao cũng có thể nghe hiểu sự bất mãn của mày với Chủ nhiệm. Ở trước mặt Nam tước Ryan tao, mày không có bí mật gì cả, thậm chí tao còn biết mày mặc đồ lót loại gì."
Freddy lập tức che cái mông của mình, sau đó tức giận nói: "Mẹ kiếp, tao liều mạng với mày!"
Vừa nói nó vừa ra sức đập mạnh vào chiếc smartphone.
Thấy vậy, Đỗ Duy khẽ cau mày.
"Đều dừng lại cho tôi. Lần này tôi đến đây là vì có chuyện muốn tìm 2 chú."
Vừa nói xong, Freddy lập tức buông smartphone, quỳ rạp trên đất run lẩy bẩy.
Ryan ở đầu bên kia cũng trịnh trọng nói: "Dạ thưa Chủ nhiệm, xin ngài cứ việc ra lệnh. Có Ryan ở đây, ngài cứ yên tâm."
Đỗ Duy không để ý tới Freddy, mà đăm chiêu nhìn chiếc smartphone lơ lửng giữa không trung, trong đầu nghĩ đến Ryan bên đầu dây bên kia.
Thậm chí hắn còn nghĩ rằng Ryan chắc hẳn đã phải chịu rất nhiều khổ, trong những ngày tháng ở Twilight.
Nhưng Ryan dẫu sao cũng là bệnh nhân tâm thần, cho dù bị hành hạ cũng không thể nhận thức được.
Ài...
Đỗ Duy thở dài nói: "Ryan, Chủ nhiệm rất có lỗi với chú. Đầu tiên, anh muốn nói lời xin lỗi chú. Để cậu ở lại nơi quỷ quái như Twiligt lâu như vậy, hẳn cậu đã chịu rất nhiều khổ."
Ryan ngạc nhiên nói: "A? Em mới ở hơn một tháng thôi mà? Em không chịu khổ gì. Đồ ăn ở đây khá ngon, em còn có phòng riêng, dù em thích ở cùng với James hơn..."
Đỗ Duy nhướng mày nói: "Ryan, chú hãy nghe anh nói. Bệnh viện tâm thần Twilight chỉ là thứ do chú nghĩ ra. Trên thực tế, những gì chú nhìn thấy và nhận thức được đều khác với những người khác."
"Căn phòng riêng mà chú ở có lẽ là phòng giam."
"Về phần James, gã đang giám thị chú."
"Đừng lo lắng, anh sẽ ghi nhớ tất cả những đau khổ mà chú đang phải gánh chịu. Khi anh lành lặn, giải quyết xong một số vấn đề, anh nhất định sẽ tới Twilight cứu chú, trút giận thay chú."
Ryan ngẩn người: "Em chịu khổ lắm sao? Mẹ kiếp, lũ ngốc Twilight dám đối xử với em như vậy sao?"
Đỗ Duy trầm giọng nói: "Đúng, nhưng chú đừng quá kích động. Chú cứ chịu thêm chút thời gian, Chủ nhiệm nhất định sẽ đưa chú thoát khỏi khổ ải!"
Ryan tủi thân nói: "Nhưng Chủ nhiệm, anh vừa nói anh đã bị thương, anh đừng cứu em nữa. Lỡ anh lại bị thương nữa, cơ nghiệp của Bệnh viện Tâm thần Hill của chúng ta sẽ hoàn toàn tiêu tan."
Đỗ Duy không khỏi cảm thấy hơi xúc động khi nghe điều này.
Hắn chỉ quan tâm vài người, nhưng Ryan chắc chắn là một trong số đó.
Vì vậy hắn khẳng định: "Chú cố chịu thêm thời gian ngắn nữa, anh hứa với chú khi anh trở nên mạnh mẽ hơn, có thể giết được Matthew, lúc đó chú sẽ thoát khỏi biển khổ."
"Khi đó, Chủ nhiệm sẽ xây dựng một bệnh viện tâm thần riêng cho chú, chú muốn chơi thứ gì thì cứ chơi."
Nhưng Ryan có chút cụt hứng: "Bệnh viện tâm thần... nhưng... nhưng thưa Chủ nhiệm, em thấy làm bác sĩ không vui nữa. Em muốn trở thành quý tộc..."