"Tom, mặc dù tôi có thể hiểu tại sao giấc mơ của anh lại quái dị như vậy, nhưng tôi phải ngắt lời anh, tôi phải đánh thức anh khỏi giấc mơ của mình."
"Hả? Ý của anh là, hiện giờ tôi đang ở trong mơ?"
"Đúng..."
"Không thể nào, nếu đây là một giấc mơ, tại sao tôi có thể nói chuyện với anh, vả lại mọi thứ ở đây đều rất thật."
"Đó là bởi vì giấc mơ của anh bị trộn lẫn với thứ khác."
"Thứ khác là cái gì?"
"Freddy..."
"Thiệt hay giả, tại sao tôi lại thấy khó tin vậy nè?"
"Tôi sẽ khiến anh tin tưởng!"
"F*ck! Sao lại chĩa súng vào tôi, tôi tin là được chứ gì!"...
Trong khách sạn trộn lẫn với khu đèn đỏ. Bỗng trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Ánh đèn nê-ông ngừng chớp, tiếng nhạc điên cuồng cũng yên tĩnh lại. Dù là các cô em bốc lửa quằn quại trên sàn nhảy hay gã đàn ông say xỉn, cứ như thể bị nhấn nút Stop.
Đỗ Duy cầm một chiếc khẩu súng kíp chĩa vào đầu Tom, hơi thở càng lúc càng âm u, lạnh lẽo.
"Tao đếm đến 3, nếu mày không chịu ra, mày sẽ lập tức nổ súng..."
Sắc mặt của Tom tái nhợt, theo bản năng giơ hai tay lên: "Anh hai, cho dù... cho dù anh không thể xử lý nhiều phụ nữ như vậy, anh cũng không cần làm vậy? Anh cứ chọn một em là được!"
"Mau để súng qua chỗ khác, được không? Tôi sợ!"
Lúc này, trong mắt của Tom, Đỗ Duy giống như một kẻ giết người tàn nhẫn, có cảm giác sẽ nổ súng bất cứ lúc nào.
Nhưng Đỗ Duy coi như không nghe thấy gì, lạnh lùng nói: "3..."
Tom nhanh chóng lùi lại: "Tôi tin rồi, tôi thật sự tin, đây là giấc mơ của tôi..."
Đỗ Duy lại đếm: "2..."
Tom quay đầu lại và chạy: "F*ck! Anh là đồ điên, điên..."
Đỗ Duy cầm ô đen, đeo khẩu trang, tay cầm một khẩu súng kíp, vô cùng lạnh lùng.
"1..."
Sau khi số cuối cùng thoát ra khỏi miệng của Đỗ Duy, hắn chĩa súng vào lưng Tom, và bắn anh ta không chút do dự.
Phằng...
Có rất ít khói bay ra...
Tom ngã xuống đất...
Sau đó, chuyện quỷ dị đã xảy ra, Freddy hiện lên từ trong cơ thể của Tom.
Cảnh vật xung quanh bắt đầu mờ ảo...
"Hey... mày thật nhẫn tâm, mày có biết đã giết bạn của mình hay không hả?"
Freddy đội một chiếc mũ phớt, và mặc một chiếc áo len bó sát sọc xanh đỏ cũ nát, vươn cánh tay phải làm bằng thép ra, chạm vào mặt mình.
Nó nói: "Hóa trang của tao ngay cả thằng chết tiệt đó cũng không phát hiển nổi, sao mày có thể tìm ra được?"
Khẩu súng kíp của Đỗ Duy chỉ có thể bắn từng phát một, sau đó cần phải nạp đạn.
Hắn nhanh gọn cất khẩu súng kíp, giọng điệu hơi đổi, khá hứng thú nói chuyện với Freddy: "Mày hỏi tao 2 vấn đề. Câu đầu tiên là trong mơ, tao không phải là mày. Không có khả năng giết người trong giấc mơ, cho nên dù tao nổ súng, Tom vẫn không chết. Cho nên cái này cùng lắm chỉ là ác mộng đối với anh ta."
"Anh ta sẽ tỉnh lại từ trong mộng, nếu tiếp tục ở lại đây, khả năng tử vong rất lớn..."
"Về phần tại sao tao có thể tìm được mày, thật ra rất đơn giản..."
"Giấc mơ được kiểm soát bởi nhận thức của con người. Nhận thức của Tom chỉ giới hạn ở khách sạn kỳ lạ này. Người trong khách sạn đều cư xử rất giả tạo..."
"Chỉ có tôi và Tom là chân thật."
"Mày không thể ám tao, vậy chỉ có thể ám Tom."
Trong lúc nói chuyện, Đỗ Duy đột nhiên nở nụ cười, đó dĩ nhiên là nói dối.
Hắn đã xác định vị trí của Freddy ngay từ đầu, nếu không sẽ không thể đi về phía khách sạn.
Nhưng đương nhiên không thể nói điều này cho Freddy biết, hắn chỉ giả bộ nghi hoặc hỏi: "Mày có thể nói chuyện với tao, hiển nhiên mày có trí tuệ. Toa rất tò mò, mày rốt cuộc là thứ gì? Ác linh hay là người?"
Freddy quái dị nhìn Đỗ Duy, ngay sau đó xuất hiện ở trước mặt hắn.
Dưới chiếc ô đen...
Một cái đầu người lặng lẽ xuất hiện, đầy máu tanh, một đôi mắt chỉ có lòng trắng đang trào lên đầy ác ý.
Freddy dừng lại, nó cười nói: "Đều không phải, sau khi tao bị lũ người đó thiêu chết, thằng chết tiệt kia cố gắng hồi sinh tao, không ngờ sau khi hồi sinh, tao biến thành thây ma có ý thức."
"Thằng chết tiệt đó nói với tao sẽ tìm cách hồi sinh tao hoàn toàn, nhưng tao không muốn trở thành sinh mệnh hèn mọn như con người. Tao đã giết mẹ của mình, rồi đốt xác của chính tao dưới gốc cây đa trên Phố Elm."
"Sau đó tao đã được giải phóng."
"Tao có thể xuất hiện trong giấc mơ của bất kỳ ai."
"Tao có thể làm mọi thứ."
"Và bây giờ, có người sợ tao, vì vậy tao đã quay trở lại thế giới, và tao sẽ giết chết lũ ngu ngốc chúng mày."
Đỗ Duy éo care: "Mày có thể cho tao biết ai đã hồi sinh mày không?"
Freddy cười hô hố và nói: "Freddy không phải là giáo viên của mày, không thể nói cho mày biết mọi thứ."
Đỗ Duy cười khẩy: "Mày ghét bỏ kẻ kia, mày còn nhắc tới mẹ của mày..."
Freddy cười gằn, hỏi: "Vậy thì đã sao?"
Đỗ Duy chậm rãi nói: "Cho nên tao nghĩ người đó là Ryan Hamel, hắn và mẹ của mày yêu nhau, hắn chính là một Người Đuổi Quỷ mạnh mẽ."
"Để tao đoán, sau khi mày chết, mẹ của mày rất đau buồn. Kẻ đó vì không muốn người yêu đau khổ, nên đã hồi sinh mày."
"Nhưng hồi sinh một người là chuyện không thể, kẻ đó nhất định đã thất bại, nên mới tạo thứ quỷ quái là mày."
Đỗ Duy nói đến đầy thì dừng lại, gương mặt bỗng trở nên xấu đi: "Không... mày không phải là Freddy, mày là một cơn ác mộng... những người trên Phố Elm sợ mày, sợ mày..."
"Mày đã trở thành huyền thoại kinh khủng của Phố Elm..."
Freddy đưa mặt xuống phía dưới ô, bàn tay phải với những móng vuốt sắc nhọn vươn ra, móc vào góc quần áo của Đỗ Duy: "Mày nói đúng. Sợ hãi và ác mộng là ngọn nguồn sức mạnh của tao, hiện giờ tao cảm thấy mày sợ tao."
"Giết mày sẽ có lợi hơn hẳn giết người khác."
Xoẹt...
Áo gió bị xé rách một đường.
Đỗ Duy cúi đầu nhìn nó: "Càng sợ hãi mày, mày sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Chuyện này rất giống với một số ác linh trước đây tao gặp phải, mày có biết tại sao có thể chạm vào quần áo của tao không?"
Răng rắc...
Cổ của Freddy trực tiếp gập về phía bên phải, tựa vào trên vai của nó, dùng tư thế vô cùng khủng khiếp nhìn vào Đỗ Duy.
Nó hỏi: "Tại sao?"
Đỗ Duy trả lời: "Bởi vì tao phối hợp với mày, nhưng giờ tao nghĩ không cần làm vậy nữa."
Trong câu này, giọng điệu lạnh lùng không có một chút cảm xúc.
Freddy khựng lại.
Nó định rút lui ngay lập tức, nhưng phát hiện khi ở dưới ô không thể di chuyển...
Càng sợ hãi nó sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Điều này rất giống với Pennywise.
Nhưng nó có liên quan đến những giấc mơ.
Trong giấc mơ, mọi cảm xúc sẽ được khuếch đại.
Nhưng Đỗ Duy luôn ở trong trạng thái ác linh hoá, nỗi sợ hãi tiềm thức không tồn tại...
"Có thích lửa không?"
Đỗ Duy lấy trong túi ra chiếc zippo, sau khi bật quẹt, hắn hướng thẳng về phía Freddy.
"Đừng..."
Freddy vùng vẫy điên cuồng, có lẽ những nỗ lực của nó đã có hiệu quả. Nó đã thoát khỏi gông cùm của chiếc ô đen và biến mất trong nháy mắt.
Mọi cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Giấc mơ này... sắp kết thúc.
Đỗ Duy không hề ngạc nhiên, cầm ô đen xoay người đi về phía cửa khách sạn.
Dọc theo đường đi, toàn bộ khách sạn mất màu và biến thành đen trắng.
Những con người và kiến trúc như thể chúng đã bị loại bỏ khỏi bản chất của chúng, trở thành những đường nét hai chiều.
Khi Đỗ Duy bước ra khỏi khách sạn.
Mọi thứ phía sau đều bị bao trùm trong màn sương mù, biến mất sạch...
Đỗ Duy cúi đầu liếc nhìn tay phải của mình, trên mu bàn tay có hoa văn kim đồng hồ.
Khi hắn dùng tay phải để nắm lấy thứ đang quấn vào người Tom, Freddy cũng nắm lấy tay phải của hắn.
Năng lực đánh dấu là 1 BUG...
Chỉ cần Đỗ Duy chạm vào hắn là có thể đánh dấu đối phương.
Tương đương với việc thiết lập một kết nối không bình đẳng.
Cuộc nói chuyện ở đầu, là để dẫn dụ và phân tích, tạo bước đệm cho việc này.
"Có vẻ như điều ước của mình sẽ thành hiện thực..."
Đỗ Duy nói nhỏ một tiếng, sau đó tìm phương hướng, không chút do dự bước vào trong sương mù.
Hắn biết...
Phía trước sẽ là Phố Elm...