Hắn ta nghe cô nói: "Tôi tặng cho anh một cô bé mang theo vật tư đến siêu thị nhà các anh, anh sẽ chăm sóc cô bé."
Giọng điệu thật kiêu ngạo!
Không chỉ Kỷ Phi cùng năm anh em mà ngay cả đội trưởng cũng cau mày.
Đội trưởng: "Cô bé nào?"
"Cô bé mười tuổi có thể tự chăm sóc cho bản thân không cần lo lắng quá nhiều" Cổ Y nói: "Tôi quen với việc ở một mình, chính mình còn không thể chăm sóc tốt cho bản thân, tôi sợ mình sẽ nuôi cô bé chết mất."
Kỷ Phi nghe không nổi nữa: "Vậy cô không sự mấy người đàn ông chúng tôi nuôi chết cô bé sao?"
Cổ Y nghi ngờ quay đầu lại: "Không phải đàn ông trời sinh luôn yêu thương con gái sao? Các người coi như đang nuôi con gái của mình là được."
"Tạm biệt có duyên chúng ta sẽ gặp lại, cô bé nhất định sẽ được các người nuôi tốt. Nếu nuôi không tốt, vậy tôi chúc các người sớm ngày siêu sinh."
Kỷ Phi: "..."
Kỷ Phi nhất thời nói không nên lời, khinh thường khịt mũi nói: "Vật tư trong siêu thị? Cô cho rằng chỉ cần há miệng ra dùng dao phay khoa tay múa chân liền có sao?"
Có trời mới biết vật tư khó kiếm đến cỡ nào.
Vì lời nhắc nhở nửa tháng ở Kim Thành nên hầu hết mọi người đều chuẩn bị đầu đủ để ở nhà. Sau khi mua đủ đồ khô, ngày hôm sau thức dậy phát hiện zombie đang trốn trong nhà.
Với sự bùng phát của zombie, Kim Thành là thành phố trật tự nhất thế giới. Tuy rằng cũng không ngăn được một số kẻ ngốc nhất định phải chạy ra bên ngoài dẫn đến mất mạng.
Hôm nay lương khô đang dần giảm bớt, ngàng càng có nhiều người chấp nhận sự thật về ngày tận thế và phải đi ra ngoài tìm kiếm vật tư.
Kim Thành vừa mới tổ chức "Lễ hội mua sắm Bán Nguyệt" được một ngày, các kho hàng đem đến đều không đủ hơn nữa gần đây người tìm nguồn hàng cũng nhiều hơn.
Rất nhiều nơi nhu yếu phẩm ở Kim Thành đều bị cướp sạch, chỉ nơi có zombie mới có nhiều nguồn hàng.
Bây giờ bọn họ phải tốn rất nhiều công sức để tìm được nguồn cung cấp hơn trước.
Có đôi khi đi vào siêu thị còn phải tốn sức tìm kiếm hơn trước.
Nào có đơn giản như cô nói!