Hơn nữa, nhà máy này là địa điểm mà họ đã đấu tranh rất lâu mới chiếm được, nó đủ lớn. Ngoài ra còn có rất nhiều vật tư và khó để di chuyển vật tư khi thay đổi địa điểm.
Trước khi họ tìm ra ngôi nhà thép, đây là nơi tốt nhất để họ ở.
Gã Triệu thổi ra một vòng khói dày đặc, gật đầu nói: "Ngày mai đi mang Tâm Tâm trở về."
Khi Tâm Tâm quay lại, họ đã biết chính xác trong nhà có những gì.
"Đúng."
Cống Bố lại hỏi: "Hai người kia phải làm sao?"
"Giữ lại trước."
Cổ Y đưa cho Lý Tâm Tâm một con dao găm, lái xe bán tải chở mọi người vào thành phố.
"Gặp zombie đừng hét lên, hãy chạy nhanh hơn. Nếu zombie cắn em dùng dao chặt đầu nó, chưa đủ thì trèo lên nóc xe chém nó."
"Chị..." Lý Tâm Tâm sợ hãi nhìn zombie trượt qua cửa xe, kiên định gật đầu: "Tâm Tâm biết rồi!"
"Chị, chúng ta đi đâu vậy?"
"Chúng ta đang đi dạo."
Cổ Y đi dạo trong thành phố lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe buýt màu vàng quen thuộc.
Đi ngang trước cửa siêu thị, rèm cửa xe đóng kín. Nằm trên nóc xe là một người đàn ông cải trang cùng màu với chiếc xe, hắn ta giơ súng trước cằm nhìn chằm chằm xung quanh.
Thân súng cũng được sơn màu xe buýt để lại một họng súng màu đen.
Phải tinh mắt mới thấy được người nằm trên nóc xe, nếu không nhìn kỹ chỉ thấy chiếc xe buýt.
Cổ Y không tới gần, nhìn quanh một vòng tìm thấy một siêu thị ở bên kia đường.
Zombie loạng choạng đi lại trên đường.
Xe dừng trên đường dành cho người đi bộ, Cổ Y đẩy Lý Tâm Tâm xuống ghế sau bảo cô trốn đi.
"Đừng lên tiếng cũng đừng chạy lung tung."
Cổ Y cho cô một viên kẹo rồi nhặt con dao trên bảng điều khiển lên.
Lý Tâm Tâm đột nhiên đứng dậy: "Chị đi bao lâu thì về?"
"Mười phút."
Cổ Y xuống xe dùng một con dao phay chém những zombie xung quanh xe, một tay chống lên lan can cơ thể nhanh nhẹn đi qua đường đối diện.
Cửa siêu thị mở ra lũ zombie đang bước đi giữa các kệ hàng.
Cổ Y xông vào chém ba con zombie đang đứng ở cửa trở tay đóng cửa siêu thị lại tiếp theo cầm lấy cây chổi chắn ngang tay nắm cửa để đóng chặt cửa lại.