Chương 47: Vị trí đại đệ tử, tranh chắc rồi.

Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Nhâm Ngã Tiếu 12-04-2024 12:26:00

Hắn luôn cảm thấy nàng cũng không đơn giản là chỉ trừ ma, nhất định đang mưu đồ điều gì, nhưng hắn lo lắng Chu Hành Thế nói phong cách làm việc của Chu Tuyết cho Quảng Cầu Tiên. Nếu như Quảng Cầu Tiên nhận định Chu Tuyết vì ma tu, vậy thì không hay rồi. "Ừm, tiêu diệt ma đạo, không phải việc việc tu sĩ chính đạo chúng ta nên làm sao?" Chu Tuyết đi ở phía trước, bỗng nhiên quay đầu cười nói với Phương Vọng, nụ cười của nàng khiến sống lưng Chu Hành Thế bốc lên hơi lạnh. "Vậy nói cho các ngươi biết đi, Thanh Thiền cốc đang luyện một loại bí pháp, tên là Tuyệt Tâm Tà Mục, cần móc mắt người sống để luyện chế tà mục. Ta làm như vậy, chỉ là lừa dối Thanh Thiền cốc, để Thanh Thiền cốc tưởng rằng người một nhà gây nên, từ đó lâm vào nghi kỵ nội bộ, mà ta cũng có thể thu thập linh thạch, đan dược, pháp khí... vân vân trong quá trình giết ma tu." Chu Tuyết quay đầu lại, mắt nhìn phía trước, bình tĩnh nói. Chu Hành Thế nghe xong, âm thầm thở dài một hơi. Lời giải thích này lại rất hợp lý, mặc dù hắn chưa từng nghe nói đến Tuyệt Tâm Tà Mục, nhưng ít ra hắn có thể báo cáo lí do thoái thác này. Ba người đi trong núi rừng, tốc độ không tính quá nhanh. Trên đường đi, Chu Tuyết thỉnh thoảng vung bột phấn lên hoa cỏ ven đường. Phương Vọng, Chu Hành Thế mặc dù hoang mang, nhưng cũng không hỏi nhiều. Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống. Ba người nghỉ ngơi trong rừng cây, Chu Tuyết gọi đi Phương Vọng, Chu Hành Thế ở lại trước đống lửa, hắn chỉ liếc nhìn hai người một chút. Phương Vọng đi theo Chu Tuyết đi tới bên sông ngoài mấy dặm. Hai người đứng đối mặt nhau, Chu Tuyết nhíu mày hỏi: "Tên kia có Vạn Độc Xuân Thu trùng trong thân thể, rốt cuộc là chuyện thế nào? Sao ngươi nói gì hắn đều nghe nấy?" Phương Vọng nghĩ ngợi, vẫn nói ra chuyện phát sinh ngày ấy, nhưng việc liên quan tới phẩm giai bảo linh của chính mình, hắn lại không chỉ ra. "Thì ra là thế, xem ra hai người này coi như có lương tâm, nhưng Vạn Độc Xuân Thu trùng cũng không chỉ dựa vào chú ngữ." Chu Tuyết âm dương quái khí mà nói. Phương Vọng hỏi: "Ngươi có thể giải được sao?" Chu Tuyết cười nói: "Vạn Độc Xuân Thu trùng chính là cổ trùng của Thanh Thiền cốc. Ta từng tu hành năm mươi năm ở Thanh Thiền cốc, đương nhiên có thể giải, nhưng bây giờ không thể giải, để tránh bứt dây động rừng. Trước khi thành tựu Huyền Tâm cảnh, ngươi nhất định phải rời khỏi Thái Uyên môn, ít nhất không thể đột phá trong Thái Uyên môn, khi đó ta đích thân bảo vệ ngươi." Nghe nói như thế, trong lòng Phương Vọng yên tâm không ít. "Ngươi không phải Tiên Tôn sao, vì sao lại để mắt tới truyền thừa của Cực Hạo tông?" Phương Vọng hỏi sang chuyện khác, sự nghi ngờ này hắn nghẹn trong lòng rất lâu. Chu Tuyết cũng không thể đến đây vì Phương Hàn Vũ mà rồi. Phương Hàn Vũ chỉ truyền tin cho Thái Uyên môn, Chu Tuyết bên ngoài, hẳn là không biết hắn gặp phiền phức. Chu Tuyết trừng Phương Vọng một chút, nói: "Tuy trước đó ta là Tiên Tôn, nhưng trước khi phi thăng, cũng không đến trình độ nắm giữ hết tuyệt học thiên hạ, chẳng lẽ ngươi cho rằng Tiên Tôn có thể cúi xuống, nhìn rõ tất cả nhân gian sao? Thế thì ngươi vô cùng sai, tiên phàm cách xa nhau, rất khó vượt qua, chúng sinh hạ giới không đi được thượng giới, đại năng thượng giới càng không cách nào giáng lâm nhân gian, hoàn toàn là hai thế giới, chỉ là thượng giới càng mạnh hơn thôi." "Hơn nữa, ta tới nơi đây, không phải để tìm tuyệt học, mà là pháp khí đặc thù, thiên tài địa bảo và linh thạch cực phẩm mà Cực Hạo tông để lại. Cho dù ta là Tiên Tôn sống lại, cũng phải tu luyện từng bước một, thu thập tài nguyên tu hành nhân gian là việc ta phải làm. Hơn nữa, phi thăng không đơn giản như vậy." Nhắc đến phi thăng, khuôn mặt Chu Tuyết lộ ra nét mặt Phương Vọng xem không hiểu. Xem ra phi thăng cực kì khó khăn, cho dù Chu Tuyết đã phi thăng thành công, lại đi làm một lần, cũng không có niềm tin tuyệt đối. Trái lại, Phương Vọng cũng không bị hù dọa, hắn có Thiên Cung, hết thảy đều có hi vọng. "Tu tiên giả tập kích Phương phủ trước đó tên là La Thường, ngươi đoán hắn đến từ môn phái nào?" Chu Tuyết bỗng nhiên nhìn chằm chằm Phương Vọng, hỏi, ánh mắt của nàng lạnh buốt. Phương Vọng nhíu mày hỏi: "Thanh Thiền cốc sao?" Hắn nghĩ tới chuyện mấy ngày nay Chu Tuyết trả thù Thanh Thiền cốc, cho nên mới có suy đoán này. "Không, Thái Uyên môn!" "Cái gì?" Phương Vọng chấn động, hai bàn tay trong tay áo đột nhiên nắm chặt. Chu Tuyết cảm khái nói: "Kiếp trước, ta chạy thoát, bôn ba nhiều năm, đợi đến khi ta bước vào con đường tu tiên, lại muốn điều tra chuyện Phương phủ diệt môn, thì đã không tìm thấy manh mối nữa. Trước khi sống lại, ta thậm chí còn không biết tên của hắn, nhưng ngoài Phương phủ, Đại Tề còn có Quốc Công phủ và thành trì khác bị tu sĩ Dưỡng Khí cảnh thần bí tàn sát. Kiếp trước ta chỉ biết là Thừa tướng đương triều cấu kết cùng tông môn tu tiên. Chờ đến khi ta có năng lực điều tra, Thừa tướng kia đã sớm chết rồi, người nhà của hắn cũng không được kết thúc yên lành, cho nên không giải quyết được gì." "Ba tháng trước, ta đi tới gần một Quốc Công phủ vốn nên bị hủy diệt chờ đợi, bắt được một tên tu sĩ khác. Hắn thổ lộ ra sự thật, hắn và La Thường đều là đệ tử ngoại môn mạch thứ nhất của Thái Uyên môn, làm việc cho Lục Viễn Quân. Hai người cải trang thành ma tu, dù sao Phần Hồn phiên coi như quỷ khí thường gặp ở Tu Tiên giới, rất dễ dàng che giấu thân phận." Lục Viễn Quân! Thiên tài đệ nhất của Thái Uyên môn, Địa Nguyên bảo linh trung phẩm! Phương Vọng nhíu chặt chân mày, thù của Phương phủ không thể không báo, chết nhiều người như vậy, hắn há có thể chịu để yên? Chu Tuyết tiếp tục nói: "Việc này, đoán chừng Thái Uyên môn cũng không biết được. Phía sau chuyện này khả năng còn liên lụy đến Thiên tử Đại Tề, kiếp trước, Lục Viễn Quân và Thiên tử Đại Tề có quan hệ vô cùng tốt. Đại Tề có thể chuyển biến thành vương triều tu tiên, nhờ có Lục Viễn Quân nâng đỡ. Ta cho ngươi biết những việc này, chỉ để ngươi đề phòng Lục Viễn Quân, người này đối xử với mọi người hiền lành, luôn có thể hấp dẫn người xung quanh dốc sức vì hắn."