Chương 22: Thế quật khởi.

Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Nhâm Ngã Tiếu 12-04-2024 12:21:53

Giọng điệu đệ tử tự xưng là Quan Lâm Phong này không kiêu ngạo, nhưng lời nói cho người ta một loại áp bách cảm giác khó tả. Phương Vọng giương mắt nhìn lại, quả nhiên, trên đỉnh núi phía trước mới có một con bạch hạc bay quanh, lại nhìn về phía trước, chân trời lại còn con bạch hạc khác. Nhìn lại từ chỗ hắn, vừa lúc có thể xâu chuỗi thành một đường thẳng. Nhìn qua hồ lớn trước mắt, đám con cháu Phương phủ đột nhiên sợ hãi. Ngoài Chu Tuyết, Phương Vọng, Phương Hàn Vũ, những người khác cho dù tập võ, cũng chỉ là công phu mèo ba chân, làm thế nào nhảy qua mảnh hồ này, lại làm thế nào vượt qua ngọn núi cao ít nhất cũng cao một trăm năm mươi trượng kia? Chu Tuyết mở miệng khuyên giải: "Chỉ có thể làm cho khối linh thạch kia sáng lên, đã coi như là nhập môn, cửa thứ hai là cho những người có cơ sở tu tiên kia đi tranh." Nghe vậy, mọi người lập tức thở dài một hơi. Phương Hàn Vũ nhìn về phía Phương Vọng, hỏi: "Ngự Kiếm thuật của ngươi có thể bay qua ngọn núi kia sao?" Phương Vọng nhướn mày cười hỏi: "Thế nào? Muốn ta dẫn ngươi đi à!" Nghe vậy, Phương Hàn Vũ trợn trắng mắt, tức giận nói: "Làm sao có thể, ta chỉ hỏi một chút, ta mới không cần ngươi dẫn, ngươi cũng đừng dẫn những người khác, dẫn người ngự kiếm phi hành chắc chắn tiêu hao linh lực rất lớn. Ngươi chỉ có thể làm vẻ vang vì Phương phủ." Lời này cũng là lời nhắc nhở con cháu khác của Phương phủ. Phương Vọng lắc đầu bật cười, không nói thêm lời. Cùng lúc đó, có người đi đến hướng Quan Lâm Phong, rất nhanh đã hình thành một hàng dài, Chu Tuyết dẫn theo đám người bắt đầu xếp hàng. "Qua!" Giọng nói của Quan Lâm Phong vang lên từ phía trước. Ngay sau đó, Phương Vọng đã thấy một nam tử thả người nhảy vọt lên, một thanh phi kiếm từ bay ra túi trữ vật bên hông, cấp tốc phóng đại, rơi vào dưới chân hắn, chở hắn bay về phía chân trời. Một màn này khiến không ít người xôn xao, làm bọn họ càng thêm hướng về Thái Uyên môn. Một thiếu niên Phương phủ tên Phương Mạc cảm khái nói: "Nắm giữ Ngự Kiếm thuật, chẳng phải là có thể đạt được thành tích cao nhất rồi sao?" Chu Tuyết liếc mắt nhìn hắn, nói: "Nào có đơn giản như vậy, ngươi nào có biết đường xá dài bao nhiêu, trên trời có yêu vật, tinh quái cản trở hay không?" Phương Mạc nghe xong, không khỏi vò đầu, ngượng ngùng cười một tiếng. Tốc độ khảo hạch cửa ải thứ nhất rất nhanh, bình quân mười nhịp thở một người, đám người Phương Vọng đứng hàng không tính thấp lắm, bọn họ kiên nhẫn chờ đợi. Dưới sự sắp xếp của Chu Tuyết, Phương Vọng xếp số một, nàng thì đứng sau cùng, tiện trông nom những người khác. Chu đáo như vậy, khiến Phương Vọng hoài nghi nàng có phải là ma tu hay không. Ma tu có thể trở thành Tiên Tôn được sao? Nàng sẽ không hù dọa hắn đấy chứ? Phương Vọng thầm nghĩ. Hắn phát hiện mình càng ngày càng không nhìn thấu Chu Tuyết. Sau khi thích ứng chuyện sống lại, nàng này càng thâm sâu khó dò, giống như mấy ngày nay, mỗi khi đến đêm khuya, hắn cũng nghe được tiếng bước chân rời đi của Chu Tuyết, không biết nàng đi làm cái gì. Hắn từng nghĩ, có cần điên cuồng lấy lòng Chu Tuyết, dùng đó thu hoạch được càng nhiều pháp thuật tu tiên của nàng hay không, nhưng rất nhanh đã bị hắn vứt bỏ. Không đề cập tới Chu Tuyết có dính chiêu này chăng, hắn cũng không muốn hèn mọn như vậy. Huống hồ, hắn không thể hoàn toàn đi con đường của Chu Tuyết. Chu Tuyết cũng sống lại rồi, chứng tỏ kiếp trước thất bại, hắn nhất định phải đi ra một con đường mạnh hơn. Thời gian nhanh chóng trôi qua trong lúc Phương Vọng suy nghĩ. Dần dần, đến phiên Phương Vọng tiến hành khảo hạch. Lúc trước hắn chú ý tới mỗi người có thể để cho linh thạch bắn ra ánh sáng ở mức độ khác biệt, quá nửa số người không thể làm linh thạch phát sáng. Hắn đã tu luyện ra linh lực, đương nhiên không lo lắng, hắn chỉ hiếu kì mình có thể dẫn tới ánh sáng lớn đến mức nào. Hắn hoài nghi tư chất càng tốt, thì dẫn tới ánh sáng càng chói lọi. Hắn đi đến trước mặt Quan Lâm Phong, tay phải ấn vào linh thạch trong tay Quan Lâm Phong. Một cảm giác mạt lạnh chui vào trong lòng bàn tay của hắn, ngay sau đó, hắn cảm nhận được một luồng lực hút đang hút linh lực trong cơ thể hắn. Hắn không chống cự. Theo linh lực chui vào trong linh thạch, linh thạch bắn ra ánh sáng. "Qua!" Quan Lâm Phong mở miệng nói, ánh mắt của hắn không có bất cứ thay đổi nào. Phương Vọng cũng hơi thất vọng, ánh sáng thế này rõ ràng càng sáng hơn người phía trước, nhưng hình như không có nghĩa là tư chất, có lẽ chỉ liên quan đến tu vi. Hắn không nghĩ nhiều nữa, ôm quyền với Quan Lâm Phong hành lễ, rồi đi đến bên hồ, hắn thả người nhảy lên, nhảy đến trong hồ, chân đạp mặt hồ giẫm sóng mà đi. Một màn này cũng không dẫn đến sự chú ý của các đệ tử Thái Uyên môn. Trước đó cũng có người làm như vậy rồi, dù sao không phải tất cả mọi người biết Ngự Kiếm thuật. Quan Lâm Phong gọi tới một người đệ tử khác, để hắn thay thế mình, sau đó xoay người nhìn lại, nhìn dáng người như hồng nhạn của Phương Vọng lướt qua mặt hồ, lại chân đạp vách núi, cất bước đi lên, như giẫm trên đất bằng. Biểu hiện của Phương Vọng khiến đám người Phương Hàn Vũ phấn chấn. Cho dù thế nào, có Phương Vọng ở đây, Phương phủ sẽ không mất mặt, mặc dù ở đây Phương phủ không tên không tuổi, nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn chút kiêu ngạo. "Không đơn giản." Quan Lâm Phong nhìn bóng dáng Phương Vọng lên đỉnh núi, tự lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng. "Một nhóm đệ tử này khó lường, e là sắp sinh ra nhân vật cấp bậc đại đệ tử Thiện mạch, cũng không biết ai có thể đoạt được thanh Pháp khí Thượng phẩm kia, quát tháo phong vân." Cùng lúc đó, Phương Vọng đứng trên đỉnh núi, thanh phong gợi lên áo bào trắng bọc thân hắn, hai sợi tóc dài bên tóc mai cũng bay ra phía sau theo, lộ ra gương mặt tuấn lãng. Nhìn bình nguyên tráng lệ trước mắt, Phương Vọng bị kinh diễm, không ngờ tới phía sau núi là phong cảnh như vậy. Hai hàng núi cao kéo dài đến tận cùng thiên địa, mà giữa hai dãy núi là một bình nguyên rộng lớn, đứng ở chỗ này nhìn lại, thật giống như vết tích bị một kiếm của tiên nhân chém ra.