Khu rừng xanh mướt bạt ngàn ngút tầm mắt, gió nhẹ thổi tới tạo nên những đợt sóng lá cây rì rào, nhìn tầm bao quát quả thực vô cùng hoành tráng.
Nhưng lúc này không khí ở đây mơ hồ có sự ngưng đọng, mười đạo thân ảnh đứng trên những ngọn cây, ánh mắt lạnh lùng âm u, thần thái như mèo nhìn thấy chuột, gắn chặt vào một thân ảnh ở phía trước.
- Ha ha, ngươi nói vậy dường như là cố tình đợi bọn ta?
Bỗng một trong mười thân ảnh kia cười quái dị nói, nhìn Lâm Động với ánh mắt giễu cợt. Những lời Lâm Động vừa rồi khiến hắn không khỏi bật cười, xem ra sự truy sát thời gian gần đây khiến tên xui xẻo này thần kinh có vấn đề rồi.
Lâm Động cười cười, chầm chậm lướt mắt nhìn mười đạo thân ảnh rồi dừng lại ở người đứng sau Trần Mộ. Dựa vào tinh thần lực sắc bén hắn cảm nhận đượ một thứ nguy hiểm lúc ẩn lúc hiện lan tỏa từ con người đó, cảm giác này rõ rệt hơn Trần Mộ.
- Vương triều Ma Nham quả nhiên không tầm thường!
Lâm Động nheo mắt lại, nhưng không hề có chút sợ hãi, hiển nhiên hắn đã dự liệu trước được điều này.
- Lâm Động, ta đã nói với ngươi rồi, làm người phải biết mình biết người. Kết cục như hôm nay hoàn toàn do ngươi tự chuốc lấy thôi!
Trần Mộ nhìn Lâm Động với ánh mắt đầy sát ý không hề che giấu.
- Giao Viễn Cổ Bí Thược ra đây ta sẽ cho ngươi toàn thây. Chưa từng có ai giết người của Vương triều Ma Nham lại có thể sống yên ổn cả, ngươi cũng không phải ngoại lệ!
Trần Mộ giơ bàn tay ra, bình thản nói, ý tứ của lời nói không thể thương lượng, hiển nhiên đến đây hắn đã quyết ý giết bằng được Lâm Động.
Lâm Động cười cười nhìn Trần Mộ, bỗng cất tiếng nói:
- Ngươi có bao nhiêu Niết Bàn Đan?
Suy nghĩ của Lâm Động chuyển hướng quá đột ngột khiến Trần Mộ cũng phải khựng lại một lúc. Nhưng rồi hắn lập tức hiểu chắc chắn lời nói của Lâm Động cũng chẳng phải lời gì tốt đẹp, ánh mắt liền tối lại.
- Ta sắp xung kích Niết Bàn Cảnh, cần không ít Niết Bàn Đan!
Lâm Động khẽ cười, hắn không hề nói rõ ràng nhưng sắc mặt bọn Trần Mộ dần trở nên cổ quái, thiết nghĩ chắc đã hiểu được ý tứ trong đó.
- Ha ha, thật là một tiểu tử thú vị, nhưng loại người như ngươi chắc chắn không sống được lâu đâu. Trên người ta có mười lăm vạn Niết Bàn Đan, có bản lĩnh thì ngươi có thể đến lấy!
Lần này là gã nam tử mắt tam giác đứng sau Trần Mộ, đồng tử hắn co lại nhìn Lâm Động chăm chăm, nụ cười như ẩn như hiện, chắc đây là lần đầu tiên hắn gặp một kẻ dám có ý đồ với chúng. - Mười lăm vạn thật là béo bở!
Lâm Động cười, nhưng độ cong của nụ cười đó khiến cường giả Vương triều Ma Nham phải lắc đầu, hiển nhiên là chúng nghĩ hắn điên rồi.
- Trần Mộ, giải quyết phiền phức ngươi để lại đi, những người khác phong tỏa chỗ này, hôm nay ta không muốn thấy bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra.
Kẻ có mắt hình tam giác liếc Lâm Động một cái, dường như cảm thấy vô vị khi nói chuyện với người thần kinh không bình thường, phẩy phẩy tay nói.
- Vâng, Lôi Xà sư huynh!
Nghe vậy, tám cường giả còn lại lập tức đáp lời, rồi hình thành trận hình bao vây Lâm Động ở giữa, trong sự bao vây chặt cứng này Lâm Động có lắp thêm cánh cũng khó lòng thoát được.
Trần Mộ thở hắt ra một hơi, ánh mắt lập tức lạnh băng, chầm chậm bước ra, lên tiếng:
- Lâm Động, ngươi trở thành Thiên Phù sư đúng là khiến ta rất kinh ngạc, nhưng nếu ngươi tưởng chỉ vó vậy mà có thể nghênh ngang với Vương triều Ma Nham ta thì ngươi quá ngây thơ rồi đấy!
- Nhưng việc đã đến nước này, dù ngươi có quỳ xuống dâng Viễn Cổ Bí Thược lên thì ngươi cũng phải trả giá vì đã khiêu khích Vương triều Ma Nham. Do đó, ngươi nhất định phải chết!
Trần Mộ nắm chặt nắm đấm, sát khí tóe lên trong mắt, đồng thời lại tỏa một luồng sức mạnh hùng hồn. Cùng là Niết Bàn Cảnh nhưng thực lực của Trần Mộ so với Lý Bàn không chỉ một bậc.
Xoẹt!
Nguyên lực cuồng bạo cuồn cuộn, tốc độ tăng nhanh, một đạo tàn ảnh xuất hiện, còn thân hình Trần Mộ thì đã xuất hiện sau lưng Lâm Động. Nguyên lực ngưng tụ ở bàn tay hắn, rồi không chút lưu tình oanh kích về phía đỉnh đầu Lâm Động.
Ầm!
Cuối cùng đòn công kích của Trần Mộ không trúng Lâm Động, vì khi còn cách vài mét thì tinh thần lực của Lâm Động đã trào dâng thành một bức màn bảo vệ chặn đứng đòn của Trần Mộ.
Công kích bị chặn đứng nhưng Trần Mộ cũng không kinh ngạc, chỉ thấy chưởng ấn biến hóa, nguyên lực tụ lại như bão táp, lại một quyền nữa tung ra.
- Phá Sơn Ấn!
Chưởng ấn cuồng bạo hung hăng oanh kích phá tan lớp bảo vệ tinh thần lực.
Có điều, đúng vào lúc chưởng ấn phá vỡ tấm màn bảo vệ, một ánh hàn quang bỗng lao lên, không phải để chặn quyền phong của Trần Mộ mà là nhằm thẳng tới cổ họng hắn.
- Hừ!
Với sự liều mạng đó của Lâm Động, Trần Mộ chỉ hừ một tiếng, bàn tay tạt ngang, muốn dùng sức mạnh hùng hồn đánh tan ánh hàn quang kia.
Thấy hành động đó của Trần Mộ, Lâm Động nheo mắt lại, tâm thần khẽ động, tinh thần lực lan tỏa bao trùm lấy Thiên Ngạc Cốt Thương, cây Cốt Thương vốn trắng toát bỗng trở nên đen sậm lại.
Ầm!
Bàn tay thép của Trần Mộ đem theo sức mạnh cuồng bạo đánh vào cây Thiên Ngạc Cốt Thương nhưng không hề khiến nó bật ra như tưởng tượng mà cây thương lại bộc phát một lực hút kỳ dị. Dưới tác dụng của lực hút này, nguyên lực bao quanh cơ thể hắn bắt đầu tiêu tan.
Cảnh tượng đó khiến đồng tử Trần Mộ co lại, thân hình lập tức lùi về sau để thoát khỏi lực hút đó.
- Xem ra năm chục vạn viên Niết Bàn Đan ngươi dùng uổng phí rồi!
Thấy Trần Mộ lùi nhanh về sau, Lâm Động cười lớn, ánh mắt lóe lên hàn ý, tinh thần lực hùng hồn cuộn trào, trời đất nổi gió, mây mù kéo tới, sấm chớp đùng đoàng.
Sắc mặt Trần Mộ tối lại. Hắn nhìn hiện tượng lạ của trời đất cũng hiểu là do Lâm Động dùng tinh thần lực khống chế thiên địa. Chân lập tức bước ra những bước đi kỳ lại, rõ ràng hắn cũng có một thân vũ kỹ không tệ.
Xoẹt!
Bộ pháp kỳ dị, cơ thể Trần Mộ di chuyển một lúc thì xuất hiện phía trước Lâm Động, chỉ thấy tay hắn biến thành hình đao, nguyên lực điên cuồng ngưng tụ, mơ hồ còn lan tỏa một thứ sức mạnh cực lớn.
- Đại Nguyên Cực Đao!
Ánh mắt Trần Mộ lạnh băng chém mạnh xuống, không khí dường như bị chém làm đôi. Mặt đất phía dưới Lâm Động bị chém thành đường dài mười trượng.
- Trước mặt ta, ngay cả thời gian điều động lực thiên địa ngươi cũng không có đâu, chết đi!
Trần Mộ cười nham hiểm, tốc độ của hắn nhanh không thể hình dung nổi, dù là Lâm Động cũng chỉ nhìn thấy một tia sáng sắc lẹm xoẹt qua trước mắt rồi ánh đao quang có thể khiến cường giả Niết Bàn Cảnh trọng thương kia hung hăng lao tới.
Keng!
Nhưng vào khoảnh khắc tiếp xúc, một tiếng kim loại va chạm giòn tan vang lên. Mắt Trần Mộ co lại, hắn nhìn thấy dưới lớp da Lâm Động bỗng trào ra một vầng hào quang sắc đen quỷ dị, ngưng tụ lại trên bề mặt cơ thể Lâm Động thành một bộ giáp. Còn đòn công kích của Trần Mộ khi chạm vào áo giáp đó như muối bỏ biển, chẳng có chút động tĩnh gì.
Điều khiến Trần Mộ tái mặt đó là, trên bộ giáp đen đó còn tỏa ra một luồng hấp lực mạnh mẽ, ngay cả nguyên lực trong người hắn cũng bị mất đi và không ngừng chảy vào người Lâm Động.
- Tên tiểu tử này có điều cổ quái!
Trong đầu Trần Mộ lóe lên một ý nghĩ, rồi lông tóc trên người hắn dựng đứng hết lên. Nhưng đúng vào lúc hắn định rút lui thì khóe miệng Lâm Động nhếch lên.
Uỳnh!
Trên bầu trời, sấm chớp lập lòe, chớp mắt ngưng tụ lại thành một bàn tay lôi điện khổng lồ. Có điều nó không phải màu bạc óng ánh mà đen sẫm, mơ hồ lan tỏa thứ sức mạnh khiến người ta run rẩy.
- Thôn Phệ Lôi Chưởng!
Một tiếng hét trầm vang lên trong đầu Lâm Động, trước những ánh mắt kinh hoàng của bọn cường giả Vương triều Ma Nham, lôi chưởng hung hăng oanh kích lên người Trần Mộ lúc này đã không kịp tránh né.
Ầm!
Lôi quang màu đen cuộn trào trên khu rừng, Lôi Xà ở cách đó không xa, trong mắt là hình ảnh của lôi quang lóe sáng, ánh mắt dần dần tối lại!