Chương 46:

Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!

Hoàng Tiểu Thiền 30-08-2024 17:14:57

"Mẹ làm gì thế!" "Chị con về rồi!" Tô Thiên Bảo sáng mắt lên: "Thật ạ?" Nhảy xuống giường chạy sang phòng bên cạnh. "Thiên Bảo, đi giày vào!" Vương Nguyệt Nga đối với đứa con trai này thật sự là hết nói nổi, cầm dép đuổi theo, thấy con trai nằm bên giường lay Tô Hàm. "Chị? Chị? Chị về bằng cách nào thế, giỏi quá! Mẹ ơi, người chị nóng quá." Tô Thiên Bảo quay đầu lại, có chút bối rối nói. "Nóng? Đi giày vào trước đã." Vương Nguyệt Nga đưa tay sờ, kinh ngạc nói: "Thật sự nóng, bị sốt rồi, không phải bị thây ma cắn chứ?" Tô Thiên Bảo vụt một cái nhảy xuống giường, trốn sau lưng Vương Nguyệt Nga. "Ra ngoài ra ngoài, ra ngoài trước, đi nói với cha con." "Vâng!" Vương Nguyệt Nga khóa cửa lại, sau đó lột sạch quần áo trên người con gái, trong quá trình đó bà mím chặt môi, động tác rất nhanh. Lột xong một lượt, bà thở phào nhẹ nhõm, lấy chăn mỏng trong tủ ra đắp cho cô, mở cửa đi ra ngoài. Tô Vệ Quốc và Tô Thiên Bảo đứng ở cửa chờ: "Không sao chứ?" "Không sao, không bị thây ma cắn, trong nhà có thuốc hạ sốt, tôi đi lấy, Vệ Quốc đi đun nước nóng, lát nữa tôi lau người cho con bé, người nó hôi quá!" Đợi lau người xong cho uống thuốc, Vương Nguyệt Nga đi ra ngoài, bà hấp bánh bao theo kế hoạch, tiện tay vo gạo nấu cháo. Tô Thiên Bảo chuyển trận địa, kéo một chiếc ghế nằm vào phòng Tô Hàm nằm duỗi chân, Tô Hàm tỉnh dậy thì cậu là người phát hiện ra đầu tiên, nhảy tới: "Chị tỉnh rồi à?" Tô Hàm nhìn đứa em trai này, đưa tay xoa đầu cậu: "Cha đến trường đón em à?" "Vâng, lúc đó em sợ muốn chết! Chị không biết đâu lúc đó em đang học thể dục, thầy giáo bắt chạy tám trăm mét, trời ơi mệt muốn chết! Em lén trốn vào bồn hoa nghỉ ngơi, đột nhiên thấy một bạn học cắn một bạn học khác, em còn tưởng các bạn ấy đang chơi, sau đó một miếng thịt to như vậy!" Tô Thiên Bảo dùng tay diễn tả: "Bị cắn đứt luôn, máu bắn tung tóe, làm em sợ muốn chết! Sau đó em nhanh trí, lập tức chạy, em chạy ra khỏi cổng trường đến cửa hàng tạp hóa, trốn ở đó một ngày, sáng hôm sau cha đến tìm, em thấy cha ở trên gác xép liền hét lên, nếu không cha đã vào cái hang ổ quỷ quái trong trường rồi." "Không sao là tốt rồi." Tô Hàm cúi đầu nhìn người mình: "Mẹ thay quần áo cho chị à?" "Vâng, mẹ nói chị hôi quá, lau người cho chị rồi. Chị ơi, chị về từ thành phố A bằng cách nào thế, còn mang nhiều đồ như vậy!" "Chị về cùng chị Tiểu Nguyên, anh Vĩ Thông và mấy bạn học khác của anh ấy." Trên bàn ăn, Tô Vệ Quốc cũng hỏi kỹ, biết được cháu gái cũng về thì gật đầu hài lòng: "Các con ở ngoài phải giúp đỡ lẫn nhau, về được là tốt rồi, làng chúng ta hẻo lánh, người cũng ít, cứ trốn kỹ chờ chính phủ tiêu diệt hết thây ma là chúng ta an toàn rồi." "Đầu con sao thế? Có phải Hạ Vĩ Thông đánh con không?" Vương Nguyệt Nga bất ngờ hỏi. "Không phải, là một đồng nghiệp của con vô tình ném gạt tàn trúng con." Tô Hàm sờ đầu, cười cảm kích với mẹ nuôi: "Cảm ơn mẹ đã giúp con thay băng." "Vừa hay trong nhà còn ít băng gạc trước đây em trai con đập đầu gối. Vết thương của con đã bốc mùi rồi!" Vương Nguyệt Nga xua tay: "Thôi không nói nữa, sắp ăn không trôi cơm rồi." Ăn cơm xong, Tô Hàm đi rửa bát, rửa xong bát lại giúp dọn đồ. Đúng vậy, đồ trên xe tải vẫn chưa dọn hết, Tô Vệ Quốc nói: "Quá nhiều và quá lộn xộn, con dọn sạch cả cửa hàng của người ta rồi à, phải tốn bao nhiêu tiền chứ! Bọn trẻ bây giờ thật lãng phí, trong nhà có gạo có mì, mua nhiều mì gói bánh quy làm gì, mấy thứ này chẳng có tí dinh dưỡng nào, lại còn đắt chết đi được." Tô Thiên Bảo vừa nhai chocolate vừa nói: "Con thích, con thích ăn." "Không mất tiền, bên ngoài loạn hết cả rồi, chúng ta đến siêu thị lấy đồ chẳng ai quản." Tô Vệ Quốc kinh ngạc đến run tay, suýt nữa thì làm rơi đồ. "Không mất tiền ư? Ôi trời, thật không?" Vương Nguyệt Nga đang giặt quần áo ngoài sân, nghe vậy cũng kinh ngạc: "Thật sự không trả tiền, không ai bắt con à? Nếu con vào tù thì nhà không có tiền chuộc con đâu, sau này con sẽ không lấy được chồng đâu!"