Chương 45: Có thù lao sao không nói sớm?

Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thuật Nội Đan

Hắc Nguyên Bạch 08-08-2024 15:58:55

Hắn đưa Thập Toàn Đại Bổ hoàn đến trước miệng của Sơn Quân, sau đó lại lấy ra một lọ thuốc bột. "Ăn cái này trước, không phục một chút thể lực, rồi sau đó ăn cái này." Sơn Quân nhìn thấy Thập Toàn Đại Bổ hoàn, sớm đã nôn nóng, dứt khoát lè lưỡi lớn ra liếm liếm vào miệng. Dược hiệu của Thập Toàn Đại Bổ hoàn phát huy rất nhanh, Sơn Quân có thể cảm nhận được khí huyết cả mình đang tăng cường một cách rõ ràng, chỉ cần tiêu hóa qua loa một chút thì có thể trở nên mạnh hơn so với trước kia. Không nhiều, nhưng mà thật sự có hiệu quả. "Gào..." Sau khi ăn Thập Toàn Đại Bổ hoàn, Sơn Quân nhìn về phía cái lọ nhỏ trong tay Vương Thăng. Vừa rồi cái viên hình tròn trợn mịn, đen sì như mực kia tốt như vậy, cái này hẳn là cũng không kém chứ? Vương Thăng cười mà như không cười, cũng chẳng giải thích mà nói: "Há miệng!" Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Thập Toàn Đại Bổ hoàn, Sơn Quân há miệng, đừng nói, miệng của con Sơn Quân này còn rất sạch sẽ, vậy mà không có mùi hôi tanh gì, Vương Thăng đổ thẳng thuốc bột vào trong cái miệng lớn của nó. Sau khi đổ vào rồi, dứt khoát dùng hay tay khép miệng Sơn Quân lại, khóa chặt không có nó mở ra lần nữa. Mà bản thân Sơn Quân thì vị cay và đắng bùng lên trong miệng, khiến nó vô cùng khó chịu, muốn nhổ hết thứ trong miệng ra. Nhưng mà hai tay của Vương Thăng đang khóa miệng của nó lại, khiến nó không há miệng ra được, chỉ có thể để thuốc bột theo nước miếng chạy vào trong cơ thể mình. Sơn Quân rất uất ức, vòng một vòng lớn như vậy, vẫn muốn hại mình sao? Ngươi đây là vòng vo hơi bị nhiều rồi đó! Vương Thăng không biết suy nghĩ của Sơn Quân, nhưng biết nó có thể sẽ phản ứng, cho nên mới khóa chặt miệng nó lại. "Đừng lộn xộn, ăn hết mấy thứ này đi, có thể có hiệu quả giảm bớt đau đớn của ngươi." Thuốc bột mà Vương Thăng lấy ra là Xuyên khung, là một trong những nguyên liệu của Thập Toàn Đại Bổ hoàn, có công hiệu lưu thông máu và giảm đau. Dược liệu trải qua ba lần đột phá và tăng cường gieo trồng, bây giờ hiệu quả này càng mạnh mẽ hơn, có điều nếu ăn trực tiếp, hương vị khó mà chấp nhận được. Đương nhiên, hiệu quả chắc chắn không có vấn đề gì. Thực ra, Sơn Quân cũng đã cảm nhận được hiệu quả của Xuyên khung tăng cường rồi, chỗ bị Vương Thăng đánh đau trên cơ thể nó đã giảm bớt một cách hiệu quả, mặc dù chưa hoàn toàn chữa khỏi, nhưng hành động thoải mái đã không còn là vấn đề quá lớn nữa. Cảm thấy Sơn Quân không lộn xộn nữa, Vương Thăng nới lỏng tay ra, nói: "Thế nào, bây giờ có thể dẫn theo ta đi tìm người chưa?" "Gào -" Sơn Quân vận động cơ thể của mình một lát, rồi gật gật đầu với Vương Thăng, sau đó định đi ở đằng trước dẫn đường. Mà Vương Thăng lại nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi xuống trên lưng Sơn Quân. "Gào -" Sơn Quân cảm nhận được người trên lưng, cực kỳ khó chịu. Con người, có nói như thế nào thì ta cũng là quân chủ trong núi, ngươi như vậy có vẻ không tôn trọng ta lắm, nếu không xuống dưới, ta sẽ tức giận! Vương Thăng không nghe hiểu lời của Sơn Quân, nhưng mà có thể thấp thoáng đoán được ý muốn của nó thông qua tiếng gầm gừ, vì thế hắn mở miệng nói: "Dẫn theo ta tìm được người, sẽ đưa một ít loại dược hoàn vừa rồi cho ngươi." "Gào -" Sơn Quân giữ vững bước chân của mình, cố gắng hết sức để khiến Vương Thăng thoải mái. Vẫn là câu nói kia, có thù lao thì nói sớm đi! Nói sớm thì sao nó có thể rống chứ? Vương Thăng và Sơn Quân, cứ như vậy một người một thú đuổi theo tuyến đường của đám người Lý Bằng. ... Bên cạnh đó, đám người Lý Bằng vì lo lắng cho Vương Thăng, thật ra cũng không đi được quá xa. Ngay từ đầu, vị trí này của bọn họ vẫn đủ để có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của Sơn Quân trong lúc đang chiến đấu, nhưng tiếp sau đó, một chút âm thanh cũng chẳng còn nữa. Bọn họ biết, tiếng gầm gừ biến mất thì cơ bản có thể xác định trận chiến đã kết thúc rồi, nhưng đương nhiên bọn họ không biết tình hình cụ thể. "Kết quả như thế nào rồi?" Lý Vĩnh Phong rất lo lắng. Sơn Quân ít nhất có thể so với võ giả cấp ba, Vương Thăng mới trở thành võ giả được mấy tháng có thể địch nổi sao? Trong lòng Lý Vĩnh Phong vẫn giữ thái độ phủ định. Hắn ta đúng là biết rõ, cảnh giới của võ giả không tăng lên dễ dàng như vậy. Nếu không lúc trước, mấy võ giả tiêu khách trong tiêu cục cũng sẽ không năm sáu mươi tuổi rồi mà vẫn là võ giả cấp một. Chính là bởi vì chuyện này, hắn ta mới càng lo lắng hơn. Sau đó, hắn ta nghiến chặt răng, bước về phía trước một bước: "Ta đi xem tình hình, cha, các ngươi ở chỗ này chờ ta!"