"Ngươi có lòng tin giải quyết được là tốt rồi."
Cuối cùng, vẫn là lão Kỷ nghĩ thông suốt đầu tiên. Lão ra ngoài gặp qua nhiều việc nên biết chắc chuyện Vương Thăng có thể trở thành võ giả ắt hẳn có cơ duyên gì đó. Chẳng qua đây cũng không phải là chuyện mà lão nên hỏi.
Về phần Chu Chính Văn và Lý Văn Quang tuy không có kiến thức như vậy nhưng cũng biết được bản thân có sốt ruột thì cũng không giúp được Vương Thăng.
"Vận Thăng, vậy ngươi cứ giải quyết xong chuyện này trước đã."
Lời của Chu Chính Văn có ẩn ý, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn không nói ra
Vương Thăng nghe ra được ông ấy gặp phải phiền toái muốn nhờ mình. Chẳng qua bản thân Chu Chính Văn không nói, chẳng nhẽ hắn phải vội vàng xông tới xin cho mình giúp đỡ sao?
Hắn không phải người có tính cách như thế.
Vì vậy Vương Thăng giả bộ nghe không hiểu, định đứng lên cáo từ.
Nếu như mọi chuyện đã làm rõ, vậy việc xử lý tiếp theo hắn không cần phải tham dự vào.
Chẳng qua, lão Kỷ lại đuổi theo hắn.
"Lão Kỷ vừa rồi còn lời gì chưa nói sao?"
Lão Kỷ lắc đầu nói: "Mọi chuyện ta đã nói rõ ràng, bây giờ ta chỉ muốn nói thêm với ngươi vài câu."
"Mời nói."
Vương Thăng nguyện ý nghe lời khuyên từ ông lão lớn tuổi có hiểu biết rộng rãi này.
"Bệnh dịch võ giả, có một chữ bệnh dịch chứng tỏ nó ảnh hưởng cực lớn tới võ giả. Có thể là ngươi vô tình mắc phải thế nhưng càng như vậy thì càng chứng minh tình hình thực tế càng đáng sợ."
"Để ta kể cho ngươi, năm đó tất cả võ giả trong thành trì mà ta học nghề, đến cuối cùng chỉ còn duy nhất võ giả một nhà còn sống. Những người còn lại không phải chết vì bệnh dịch thì cũng bị giết hại. Vận Thăng, ngươi rất thông minh, chắc ngươi hiểu điều này mang ý nghĩa gì."
Trong lòng Vương Thăng chấn động.
"Bệnh dịch võ giả... là do người làm?"
"Đây là một phần, chủ yếu nhất ở chỗ ngay cả ngươi là võ giả trong thôn trang nhỏ này cũng trúng chiêu. Như vậy một là kẻ thù của ngươi nhằm vào ngươi, hai là có người đứng sau nhàm vào tất cả võ giả ở đây. Hơn nữa thế cục bên ngoài hiện giờ..."
Vương Thăng lập tức hiểu rõ.
Có người sẽ nhằm vào hắn như vậy sao? Tôn gia chắc? Khả năng này rất nhỏ, lấy thực lực của Tôn gia, nếu muốn đối phó hắn thì ngay hôm sau đã ra tay rồi.
Vì vậy khả năng cao là có người nhằm vào tất cả võ giả ở đây. Một thế lực nào đó muốn diệt sạch võ giả của thế lực khác, đáng tiếc không biết thế lực kia có phát hiện ra không.
Bởi vậy, trực giác của hắn cũng có thể giải thích được. Hắn không trúng độc hay mắc bệnh dịch đơn giản, mà hắn bị người đầu độc, nên thực tế tính thành vừa trúng độc vừa mắc bệnh.
Hắn vô tình bị ảnh hưởng lây.
"Ta hiểu được, đa tạ nhắc nhở."
Lời của lão Kỷ khiến hắn tỉnh ra.
Có một số việc không phải ngươi không tham dự thì sẽ không bị ảnh hưởng. Từ lúc trở thành võ giả, hắn đã định trước bị một sợi dây vô hình cột vào trung với những người võ giả này.
"Thần kỳ thật, ta còn chưa nhìn thấy một tên võ giả chính quy nào thế mà đã bị tranh đấu của võ giả ảnh hưởng tới."
Chẳng qua hắn còn không phải là người thảm nhất. Khổ nhất vẫn là những người bình thường kia.
Cho dù không làm gì cả thì họ vẫn có xác suất gặp phải nguy hiểm. Ai dám chắc bản thân sẽ không trở thành "người may mắn" như Trịnh An Khang chứ?
"Đúng là một thế giới rối ren."
Thế giới có võ lực cao vốn là như thế, người càng mạnh càng thì càng coi thường tính mệnh của người tầng thấp.
Có ít người sống lâu quá, quả thực như hóa thành yêu ma.
Vương Thăng chỉ hy vọng sau này khi hắn có thể trường sinh rồi thì sẽ không giống như vậy.
Nhưng nếu bảo hắn buông bỏ trường sinh thì chắc chắn không thể, bởi vì dù có bản thân có biến thành bộ gì nào thì Vương Thăng thấy vẫn tốt hơn việc bị người vô duyên vô cớ tiêu diệt mất.
Sau khi từ biệt lão Kỹ, Vương Thăng về thẳng nhà mình, dựa theo kế hoạch bắt đầu luyện tiến độ kỹ năng.
Vương Thẳng vẫn luôn hiểu rõ một điểm, trong thế giới năng lực một người có thể chống lại tất cả, thì tu luyện võ lực tới cực hạn có thể phá vỡ hết thảy.
Nếu như hắn có thể cái biển cuộc chiến của Đại Tông Sư thì mọi vấn đề đều không phải vấn đề nữa.
Với Vương Thăng mà nói, những vấn đề hiện tại đang phải đối mặt, hắn có thể dùng rèn luyện và trồng trọt để giải quyết.
Đã có cách thuận tiện như thế hắn không hề muốn biết là ai hạ độc, cũng không muốn đi tìm thuốc giải.