Chương 45:
Thần Hiên không phải không hiểu đạo lý cha mẹ nhớ thương con, lúc này lại thấy Hạ lão gia tâm tình kích động, liền chân thành nói: ""Bá phụ, ta không có nửa phần giả dối, nếu Hạ tiểu thư đã trở lại, phụ thân cùng nữ nhi đoàn tụ mới là quan trọng nhất."
Đối phương tựa hồ buông lỏng tinh thần, khóe lệ cũng rưng rưng: "Thần Hiên... Một chút hiềm khích ngươi cũng không để ý tới... Làm cho lão hủ này không biết làm sao cho phải. Ngươi chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, nói đền bù đã là chuyện không thể, sao lại mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua... Sau này có cái gì Hạ gia có thể giúp, toàn gia trên dưới của ta chỉ cần làm được, liền không ngại mà dời non bạt núi."
Thần Hiên biết lão nhân sẽ không để nữ nhi đứng ngoài cửa nữa mới nhẹ lòng nở nụ cười: "Ta chịu khổ nay cũng đã được bù đắp, người không cần bận lòng."
Hạ lão gia lau nước mắt, nhìn về phía A Vi, trong lòng không nói cũng hiểu rõ.
Hạ Vân Phỉ quỳ trước phòng phụ thân, tròng mắt ầng ậc nước ảm đạm rủ xuống, dưới gối cũng xuất hiện mấy vòng xanh tím. Cánh cửa trước mắt cọt kẹt mở, nàng nhìn thấy Thần Hiên cùng A Vi đi ra, trong lòng có chút áy náy cùng xấu hổ, theo bản năng cúi đầu càng thấp hơn.
Đột nhiên nàng nghe thấy một thanh âm trầm thấp lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu mình: "Phụ thân của ngươi đã bằng lòng gặp ngươi rồi."
Dứt lời, đôi phu thê trước mặt nàng cứ vậy mà đi thẳng ra ngoài...
Hạ Vân Phỉ không tin ngẩng đầu nhìn lên, chỉ bắt được dư quang góc áo nam nhân tuấn lãng khuất sau khúc quanh, vội vàng nâng hai chân tê dại, nàng vừa khó nhọc lại vừa hưng phấn đi vào phòng.
*******************************************************************
A Vi ngoan ngoãn đi theo Thần Hiên ra khỏi Hạ gia, lên ngựa cũng không nói gì...
Qua một lúc lâu sau, A Vi lấy dũng khí, muốn hỏi chuyện năm đó, chợt nghe phía sau có người gọi tên bọn họ.
Thần Hiên ghìm cương, A Vi vén rèm nhìn về phía sau chỉ thấy một chiếc xe ngựa nhanh chóng đi tới, dừng sát bên bọn họ. Trên xe ngựa là Hạ Vân Phỉ, nàng đi đến chỗ bọn họ, Hiên trịnh trọng thi lễ một cái, đưa qua một túi gấm.
"Phạm nhị công tử đã bỏ qua hiềm khích lúc trước, Hạ gia cũng nên bánh ít đi, bánh quy lại, mong công tử nhận lấy vật này."
Thần Hiên phất tay: "Giao tình của Phạm gia cùng Hạ gia bao nhiêu lâu nay là thế, bỏ qua khúc mắc trước là chuyện nên làm, tao sao lại có thể thu vào tay?"
"Vật này là phụ thân muốn ta phải giao tận tay Phạm nhị công tử, xin đừng chối từ." Đáy mắt Hạ Vân Phỉ thật sự đã lộ ra nét cầu khẩn vô cùng rõ ràng.
Thần Hiên không chối từ nữa, tiếp nhận túi gấm, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, đoán chừng là ngân phiếu cùng tiền bạc, xem như là một phần tâm ý của Hạ bá phụ đi.
Xe ngựa lại chuẩn bị lên đường, A Vi buông màn, ở một bên nhìn theo xe Hạ Vân Phỉ rời đi, trong lòng có chút kỳ kỳ quái quái từ lúc bắt gặp ánh mắt lưu luyến cùng không nỡ của Hạ Vân Phỉ nhìn Thần Hiên.
Hạ Vân Phỉ nhìn theo xe ngựa xa xa kia, trong lòng nhớ lại bóng dáng tuấn lãng mạnh mẽ kia...
Đã 7 năm rồi, hắn cũng không có biến hóa gì quá lớn mà chính nàng đã thay đổi không ít...
Thời niên thiếu khờ dại, đem nhầm nam nhân lỗ mãng thành anh hùng, bằng không lúc này cũng đã là một thiếu phu nhân an nhàn, mỗi ngày đều có thể ở cạnh người nhà mà chăm sóc, cuộc sống cứ như vậy mà bình yên...
Hạ Vân Hàn cưỡi ngựa đuổi tới, nhìn muội muội ở trong xe ngựa sững sờ, vội vàng ghìm chặt dây cương, hỏi: "Phạm Thần Hiên đi rồi?"
"Đã đi rồi." Hạ Vân Phỉ không biết huynh trưởng cũng theo tới,"Đại ca, có chuyện gì sao?"
"Muội đem cái gì đưa cho hắn vậy?" Hai tay Hạ Vân Hàn nắm thành quyền.
Hạ Vân Phỉ mù mờ đáp: "Là túi gấm của phụ thân đưa cho."
Hạ Vân Hàn xoay người muốn lên ngựa đuổi theo Thần Hiên, đòi lại đồ vật. Bất quá hắn cũng nghĩ lại, đồ đã đến tay người thì hẳn đã sớm bị mở ra, với sự thông tuệ của Phạm Thần Hiên, chỉ cần thấy thì nhất định sẽ nhận thức được, hắn muốn đòi lại cũng đã là phí công.
"Muội muội, muội biết bên trong túi gấm là cái gì không?"
Hạ Vân Phỉ nhíu mi: "Hẳn là ngân phiếu, địa khế linh tinh, phụ thân muốn bồi thường hắn, muội cũng cảm thấy nên như vậy. Tuy Phạm gia cũng không thiếu chút tiền đó nhưng cũng là một phần tâm ý của phụ thân... Huynh cũng không cần nhọc công đòi lại làm gì."
Nếu chỉ là một ít tài vật linh tinh bình thường đó, Hạ Vân Hàn nhất định sẽ không nói gì nhưng hắn hiểu rõ tính tình của lão nhân nhà mình, nhất định sẽ tuân theo lời hứa năm đó, đem mấy thứ kia giao cho Phạm gia.
"Muội muội, năm đó muội đi rồi, phụ thân cùng Phạm gia đã có một giao ước rõ ràng, cho nên mấy năm nay Hạ gia ta mới phải ở dưới trướng Phạm gia. Bằng không chỉ tính riêng chuyện chế sứ ở Đàm Châu này, chúng ta nhất định sẽ đứng đầu, tuyệt đối không tới phiên Phạm gia. Nay ngươi đã trở lại, Phạm gia tự nhiên không cần giữ bí mật chuyện của muội nữa, Hạ gia vì sao lại phải tuân theo hứa hẹn lúc đó, đem vật quý như vậy giao cho Phạm gia."
Hạ Vân Phỉ không khỏi ngơ ngẩn: "Vậy rốt cuộc bên trong túi gấm chứa thứ gì?" Mỏng như vậy, tuyệt không thể là thứ gì có giá trị liên thành đâu.
Hạ Vân Hàn thở dài, đang muốn đáp lại, thấy thần sắc của muội muội đại biến liền nhìn về phía trước.
Theo tầm mắt của muội muội, hắn chỉ thấy phía trước có một đoàn người đi tới, đứng đầu là một nam nhân trung niên, quần áo nho nhã mà thần thái uy nghiêm, bên cạnh đi theo một người tùy tùng, nhất định là võ nhân giỏi nhất trong đoàn. Người này nhìn có chút quen mắt, Hạ Vân Hàn lại không biết chính xác mình đã gặp qua ở nơi nào, hắn cũng không quen biết mấy người có võ công...
"Vân Phỉ!" Hình Lâm có chút kích động hô một tiếng, không nghĩ tới thật sự sẽ có một ngày nhìn thấy nương tử của mình ở Đàm Châu. Thê tử của hắn vốn là một nữ nhân tâm khí cao ngạo, tất sẽ không tự nhiên lựa chọn trở về nhà.
Lãng Đình mới tới Đàm Châu, vốn là mang theo Hình Lâm cùng nhau đi tuần một chút, không nghĩ tới Hình Lâm đột nhiên đại biến, ở giữa đường gọi người.
"Là thê tử của người?" Lãng Đình nhớ rõ lúc trước lúc bọn họ đến Thanh Dụ trấn thì nương tử của Hình Lâm đã bỏ đi, mặc dù là thuộc hạ của mình nhưng hắn cũng không tiện hỏi nguyên nhân, lại thêm Hình Lâm vẫn như cũ làm hết phận sự cho nên hắn cũng tính toán trở về sẽ cho người giúp thuộc hạ tìm thê, không ngờ lại ở chỗ này gặp được.
Hình Lâm khom người đáp: "Đúng vậy, đại nhân, nương tử của ta là người Đàm Châu."
"Vậy còn chờ gì, mau đi gặp người đi." Lãng Đình bỗng nhiên nhớ tới thân thế của thuộc hạ mình, năm đó là hắn cùng nương tử bỏ trốn mà đầu quân cho mình, ở phía nam tiêu diệt thủy tặc, có chí có kiến, võ nghệ cao cường, đáng tiếc Hình Lâm không cha không mẹ, xuất thân quá thấp, lại không muốn luồn cúi mua danh bán chức, cho nên bao năm qua vẫn đi theo hắn làm cận vệ.
Nay vợ hắn trốn đi, còn về tới cố hương, chắc là hối hận năm đó cùng hắn bỏ trốn, Lãng Đình lại nói thêm: "Nếu cần, lão phu cùng ngươi đến nhà nhạc phụ một chuyến." Tốt xấu gì hắn cũng là một quan tam phẩm triều đình, vẫn có thể vì thủ hạ của mình mà làm một chỗ chống đỡ.
Hình Lâm trịnh trọng thi lễ với Lãng Đình một cái, thập phần cảm kích, mặc kệ thê tử oán hận đến mức nào, trong lòng hắn vẫn không hối hận khi đầu quân cho vị đại nhân này.
Nhìn Hình Lâm sải bước đi tới, Hạ Vân Hàn siết chặt quai hàm, quả đấm cũng nắm thành quyền. Nam nhân này lừa muội muội trốn đi, lại không cho muội muội có một cuộc sống an ổn, hắn cũng đã nhận ra, giờ phút này hận không thể một quyền đem người kia đánh cho bại liệt, tức giận đến mức hoàn toàn quên mất đối phương là một thân võ nghệ cao cường.
*************************************************************************
Hôm nay bởi vì trì hoãn, sắc trời đã không còn sớm, tốc độ di chuyển của Thần Hiên không khỏi chậm lại, nghiêng đầu nói vào trong xe: "A Vi, không bằng đêm nay nghỉ sớm một chút, ngày mai lên đường sớm có được không?"
Lúc này lên núi cũng chưa chắc có chỗ nghỉ tốt, A Vi ngoan ngoãn đáp ứng, không có ý kiến gì.
"Không bằng, đến chỗ Du Bách Ngạn nghỉ lại một đêm?", Thần Hiên ngẫm nghĩ,"Cửa hàng cùng đại viện của hắn cũng ở gần đây thôi."
A Vi biết Thần Hiên không thích quán trọ, luôn chê không sạch sẽ, Du đại ca lại là bạn nối khố lâu năm cùng dễ tính, để đối phương chịu ủy khuất một chút cũng không quá khó xử.
" Được." A Vi,"Đã thật lâu không gặp Du đại ca."
Vì thế khi Du Bách Ngạn trông thấy xe ngựa của hai người dừng trước cửa hiệu của mình, một chút nét hòa nhã cũng không có. Cái người thích sạch sẽ này định hành hạ mình dọn dẹp đại viện sạch đến mức nào đây hả? Bất quá hắn nhìn thấy A Vi, trên mặt mới lộ chút ý cười, may quá tiểu tẩu tử cũng đến đây, ở bao lâu đều được, ở bao lâu hắn liền có từng ấy ngày được ăn ngon đúng không?
Đại viện của Du Bách Ngạn ở ngay phía sau cửa hiệu, thật ra cũng là một tòa nhà lớn an tĩnh. Cha mẹ hắn ở một đại viện khác, rộng rãi và khang trang hơn rất nhiều, bất quá Du Bách Ngạn đã lớn tuổi mà chưa gia lập thất, ở nhà nhất định phải thường xuyên nghe trưởng bối lải nhải cho nên hắn liền cam nguyện chạy ra ngoài bỏ tiền mua đất dựng nhà, nghĩ đi nghĩ lại một mình thanh tĩnh mới là tốt nhất.
Bữa tối hôm ấy Du Bách Ngạn lại ăn no đến mức không thở được, mỹ thực của chị dâu nhỏ làm thật sự tốt hơn mấy đầu bếp hắn thuê đến mấy trăm lần. Du Bách Ngạn vuốt bụng, rời bàn quẹo vào tiểu viện của mình, không quên hào phóng nói: "Phòng ở tùy ngươi chọn, hạ nhân tùy ngươi sai."
Thần Hiên cũng không khách khí, để cho hạ nhân quét tước lau dọn phòng cho khách thật kỹ, lại cùng A Vi phủi sạch chăn đệm một lần mới an tâm đi tắm rửa rồi trở về giường.
Bất quá nữ nhân mở lời tối nay lại không có mềm mại ôn nhu như thường ngày...
"Chàng không có gì muốn nói với thiếp sao?" Nhịn cả một ngày, A Vi rốt cuộc lên tiếng, trong lòng có chút ấm ức buồn bực.
Thần Hiên biết nàng tức giận, nghiêng người ôm thân thể nhỏ bé vào lòng: "Tối nay hiền thê muốn hỏi gì vi phu liền trả lời cái đó. Trước đây chưa từng chủ động nói qua thật ra là có nguyên do, nay Hạ Vân Phỉ đã trở lại, chuyện cũng không cần phải giấu giếm nữa."
Dứt lời, Thần Hiên chậm rãi dùng chất giọng trầm thấp ấm áp của mình thủ thỉ với nương tử...
Nguyên lai, năm đó trước khi Hạ Vân Phỉ cùng Thần Hiên đính hôn thì có một mối duyên khác. Đối phương là một người không cha không mẹ, thân phận thấp kém giang hồ lỗ mãng, Hạ gia đương nhiên không đồng ý, đem Hạ Vân Phỉ cấm ở trong nhà, chặt đứt không cho hai người lui tới. Cũng may Hạ Vân Phỉ còn chưa cùng người kia phát sinh việc gì, thanh danh cũng không bị ảnh hưởng, mọi chuyện hoàn hảo không có vấn đề gì.
Hạ lão gia trong lòng quá mức lo lắng, nữ nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao lại vừa mắt một người không ra gì, phải chăng do từ nhỏ đã không còn mẹ, người làm phụ thân như ông lại quá mức khắc nghiệt với con nhỏ, khiến nữ nhi sinh ra lòng phản nghịch. Lại thêm nữ nhân đến tuổi cập kê rất dễ bị lừa gạt cám dỗ, chỉ còn cách để cho nàng sớm thành hôn, làm vợ làm mẹ tự nhiên sẽ trưởng thành, tự nhiên sẽ biết chuyện mê luyến một nam nhân tứ cố vô thân là chuyện kì cục đến mức nào.
Vì vậy Hạ lão gia liền nhắm trúng Thần Hiên làm con rể của mình, nhanh chóng cùng Phạm gia định ra việc hôn nhân. Lúc đó Phạm gia cũng không có gia nghiệp phát triển như bây giờ, cũng chỉ là một thương hộ thường thường bậc trung mà thôi, Hạ gia mới chân chính là cự phách của Đàm Châu phú thương, trong nhà lại có không ít người làm quan trong triều. Hạ lão gia chọn trúng Phạm gia, thứ nhất là vì thật sự thích Thần Hiên, thứ hai là vì Phạm gia phú quý không bằng Hạ gia, con gái gả qua nhất định sẽ không bị ủy khuất. Hạ Vân Phỉ đáp ứng không do dự, Hạ lão gia thập phần vui sướng, còn tưởng rằng nữ nhi hồi tâm chuyển ý, liền cho người ra sức chuẩn bị hôn lễ.
Nào biết đêm tân hôn Hạ Vân Phỉ đã nghĩ ra cách đào tẩu, tiếp ứng nàng còn có nam nhân bị Hạ gia cảnh cáo, lâu ngày chưa từng xuất hiện kia. Thần Hiên trúng thuốc mê tỉnh lại, biết được hết thảy mọi chuyện, trong lòng thập phần bi thương. Thật ra hắn cũng không có thích vị Hạ tiểu thư kia bao nhiêu, chỉ là chuyện tân nương của mình bỏ chạy theo người khác, đổi lại là ai lúc đó cũng không tiếp thu nổi. Hắn thống hận Hạ gia lừa gạt, còn muốn chạy tới Hạ gia hỏi cho ra lẽ. Nếu Hạ tiểu thư thật sự đã có người trong lòng, Hạ lão gia nên thành toàn cho nàng, vì sao lại ép nàng gả cho hắn? Loại chuyện này không phải làm tổn thương cả 3 người bọn họ sao? Hắn vốn là một người không liên quan, đột nhiên bị Hạ gia tính toán lên đầu liền dính vào một câu chuyện cẩu huyết thế nào này sao?
Nhưng trong lúc này, người nhà của hắn, những người lẽ ra phải là chỗ dựa tinh thần của hắn đều trầm mặc.
Phụ thân mẫu thân nói sợ hắn tức giận hại đến thân thể, muốn nhốt hắn ở nhà không cho ra ngoài. Hắn còn thật sự nghe lời, còn tưởng rằng cha mẹ sẽ tự thay hắn đi đòi một công đạo.
Nào ngờ, nhiều ngày sau, không hề bước chân ra khỏi nhà nhưng hắn lại nghe được ở sau lưng mình có một vài hạ nhân đồn đãi rằng Hạ tiểu thư vì hắn khắc thê mà ngay trong đêm tân hôn tái phát bệnh cũ, chết không kịp nhắm mắt...
Hạ Vân Phỉ rõ ràng là người bỏ trốn mà? Vì sao loại chuyện dối trá này lại được loan đi? Lại còn là hạ nhân trong Phạm gia truyền đi?
Cho đến tận ngày hôm đó, phụ thân cùng mẫu thân một phen nước mắt ướt đẫm đi vào phòng hắn thuật lại tất cả...