Chương 15:
Thần Hiên quyết định mua thùng tắm lớn kia, cũng đưa thêm không ít tiền nhờ lão bản của xưởng mộc tìm người chuyển thùng lên núi Đại Từ. Thanh toán xong xuôi, hắn vừa liếc qua liền nhìn thấy A Vi bị một nam nhân quấn lấy.
A Vi trông thấy Thần Hiên sải bước đi tới liền lui về phía hắn, nắm chặt lấy cánh tay hữu lực kia, nói với Dương Thanh Tùng: "Thanh Tùng ca, đây là trượng phu của ta."
Trượng phu? Thần Hiên chớp mắt một cái, hướng Dương Thanh Tùng chào hỏi.
Dương Thanh Tùng cũng giống như đại bộ phận người dân khác, mặc dù đã nghe qua đủ loại phiên bản của tin đồn kia nhưng người chân chính trong câu chuyện thì chưa hề nhìn thấy bao giờ. Lúc này nhìn thấy một nam nhân tuấn lãng tao nhã chào mình, hắn không khỏi sợ hãi, vừa tránh sang một bên vừa dùng ánh mắt không tin mà đánh giá Thần Hiên.
Dương Thanh Tùng nhìn chằm chằm nơi đôi tay nhỏ nhắn của A Vi nắm chặt lấy cánh tay Thần Hiên, cảm thấy vô cùng ngứa mắt, muốn đi lên mà phá vỡ sự tin tưởng cùng dựa dẫm không hề phòng bị kia. Hắn làm sao mà biết được trượng phu của nàng lại là một nam nhân như vậy, nhất thời hoài nghi tên hung thần sát vợ trong lời đồn kia là một người khác.
Hơn nữa lúc này hắn mới phát hiện, y phục trên người A Vi tinh tế cùng đẹp đẽ hơn rất nhiều, lại nhìn sang khí chất cùng một thân tuấn lãng của Thần Hiên, trong lòng vô cùng chua xót. Không cần nói tới chuyện sính lễ thật lớn cũng có thể biết đây là một người phú quý, lại còn chịu tiêu tiền trên người A Vi, chắc chắn sẽ cho nàng một cuộc sống thật tốt.
Dương Thanh Tùng vô cùng tự trách, nghĩ đến hành động của mình ban nãy là quá phận cùng vô lễ, hắn liền có chút quẫn bách không dám nhìn lên. Người ta đã hành lễ với mình, hắn cũng nên theo phép tắc mà đáp lại. Nhưng hắn cũng không biết phải làm thế nào, cái loại lễ tiết của người đọc sách thế này thì hắn làm sao mà biết được, cho nên chỉ đành nhắm mắt ôm quyền lung tung, gật đầu một cái với Thần Hiên.
Lúc này lão bản bên trong gọi Dương Thanh Tùng một tiếng, hắn giống như được đại xá, vội vàng từ biệt hai người trước mắt, lảo đảo bước đi.
A Vi biết Dương Thanh Tùng không phải là người gian xảo khó lường, chỉ cần cắt đứt tưởng niệm trong đầu hắn, từ nay về sau sẽ không sợ khó xử cùng lỗ mãng nữa. Đáy lòng nàng lúc này mới hơi buông xuống, cánh tay cũng theo bản năng thả lỏng, rời khỏi Thần Hiên.
Hai người rời xưởng gỗ, phu khuân vác cũng theo phía sau.
A Vi nhớ tới chuyện vừa rồi, sợ Thần Hiên hiểu lầm, liền chủ động nói với hắn: "Người này họ Dương, là một người cùng thôn, tính ra thì ông ngoại của hắn cùng ông ngoại ta còn là anh em họ hàng xa. Hắn bình thường đối với ta cùng Tiểu Cẩn đều rất chiếu cố, hắn cũng nghe được những tin đồn kia nên có chút lo lắng."
Thần Hiên gật gật đầu, ý bảo chính mình đang nghe. Bất quá lại là một người xa lạ bị một tin đồn doạ sợ thôi sao?
Hắn quét mắt nhìn cánh tay nơi nàng vừa níu vào, suy nghĩ trôi dạt mông lung...
Bảy năm trước, trong nhà tìm không ít cô nương môn đăng hộ đối, ngày ngày muốn hắn xem mắt, hắn đều nhàn nhạt cho qua. Mẫu thân thấy vậy liền sốt ruột, an bài vài nha đầu vừa có tài vừa có sắc hầu hạ hắn, tưởng rằng hắn khai khiếu sẽ tự nhiên muốn thành gia lập thất.
Mấy nha đầu kia liền đem hết tất cả vốn liếng ra dụ dỗ hắn, quấn quýt kiểu này khiến hắn vô cùng chán ghét cùng ghê tởm. Từ đó, hắn liền không muốn người khác quá mức thân mật với mình, nhất là nữ nhân.
Nhưng vừa rồi nàng gắt gao ôm chặt lấy cánh tay hắn, thế mà hắn hoàn toàn không có ý muốn né tránh?
Thần Hiên thất thần một lát, nhìn sang đã thấy A Vi đi thẳng tới một sạp bán các loại đồ đạc nho nhỏ cho nữ nhân, rực rỡ đủ kiểu dáng cùng màu sắc.
"Thích?" Thần Hiên hỏi.
A Vi mím môi: "Mấy ngày thành thân cùng lại mặt Nguyệt Lan đã giúp ta không ít việc, cho nên muốn tìm mấy món đồ tặng cho nàng."
Thần Hiên gật gật đầu: "Nên như vậy." Thứ đầu tiên nàng chủ động muốn mua lại là cho người khác, tiểu nha đầu này, một chút cũng không biết nghĩ đến bản thân sao?
A Vi chọn hai chiếc khăn tay cùng một nút đồng tâm kết đơn giản. Thần Hiên ở bên cạnh nhìn, cảm thấy mấy món hàng này cũng không có gì quá quý giá nhưng lại là những thứ vô cùng tỉ mỉ cùng dụng tâm mới có thể làm ra.
Ba món đồ tỉ mỉ, tổng cộng chỉ 25 văn tiền. Thần Hiên không nghĩ tới sẽ rẻ như vậy, hắn đưa ra một khối bạc vụn nhưng tiểu thương lại không có đủ tiền trả lại.
A Vi liền giải vây: "Vậy thì thôi đi, lần sau lại đến mua, cũng không gấp gáp."
Thần Hiên nhíu mi, như vậy sao được? Nàng muốn mua vài món đồ, cũng chỉ 25 văn tiền mà hắn còn phải đợi đến lần sau mới có thể đưa cho nàng sao?
Hắn cũng không nhìn nàng nữa, vươn tay chọn mấy chiếc khăn thêu, lại thêm một vài chiếc đồng tâm kết nho nhỏ. Nhìn thấy mấy chiếc hà bao thêu cùng hà bao ướp hương hoa cũng có chút hứng thú, Thần Hiên liền chọn thêm mấy cái.
"Hẳn là có đủ bạc để thối lại rồi chứ?" Hắn hỏi tiểu thương.
Chủ sạp hớn hở đáp lời, mang những vật hắn chọn cẩn thận gói lại.
A Vi lúc này mới phản ứng được, nói với Thần Hiên: "Không cần phải mua nhiều như vậy."
Hắn nhàn nhạt đáp: "Tặng cho người ta phong phú một chút cũng được. Còn lại để cho ngươi dùng."
Nàng có vừa dùng vừa phá cũng không hết nhiều như vậy, A Vi có chút ngượng ngùng, biết vậy nàng sẽ không chạy vào đây nhìn.
Người khuân vác chủ động nhận mấy gói nho nhỏ của chủ sạp đưa tới, cẩn thận xếp vào sọt. Nhìn đôi quang gánh đầy ắp, nặng trĩu, phu khuân vác có chút cảm khái, người kia tuy không nói nhiều lắm nhưng đối với tiểu nương tử là thập phần sủng ái. Bất quá nếu hắn cũng có một nữ nhân xinh đẹp thanh thoát như vậy ở bên cạnh, khẳng định cũng sẽ hận không thể nhét vào lòng bàn tay mà nuông chiều.
Ba người vừa đi được một đoạn thì đột nhiên nghe được tiếng đọc sách loáng thoáng truyền tới.
A Vi biết nơi đó chính là trường tư thục của An Tử Phú lão sư. Thần Hiên nhìn theo ánh mắt nàng, hỏi đơn giản: "Muốn đi gặp đệ đệ sao?" Mấy ngày trước nàng đã nói cho hắn biết Tiểu Cẩn mới vừa bái thầy nhập trường.
A Vi nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm kia, gật đầu.
Thần Hiên chỉ vào hiệu sách bên cạnh: "Được, ta ở chỗ này chờ ngươi."
A Vi đáp ứng, nàng biết Tiểu Cẩn tạm thời còn chưa tiếp nhận Thần Hiên, cũng không định cùng hắn đi qua, miễn cho Tiểu Cẩn lại nói mấy lời khó nghe. Nhưng nàng sợ chính mình chủ động nói muốn đi một mình thì lại có chút kì quặc, nhưng hiện tại hắn đã nói vậy, A Vi lại không lo lắng suy nghĩ nữa, đáy lòng thầm cảm kích sự tinh tế của đối phương.
Nàng chầm chậm đi về phía cửa trường, gần đến nơi đã bị Thần Hiên gọi lại.
Hắn đưa một gói vuông vức tới, thản nhiên nói: "Trùng hợp vừa tìm thấy trong hiệu sách một nghiên mực rất tốt, đưa cho đệ đệ xem như một phần lễ mọn vậy."
Hắn còn nhớ ngày lại mặt hôm ấy, đứa nhỏ bảy tám tuổi kia rõ ràng là có một bộ dáng vô cùng ý kiến đối với hắn. Tuy hắn không cần ở chung với tiểu đệ đệ này nhưng cũng không muốn sau này gặp lại vẫn như có thâm cừu đại hận như vậy, A Vi biết được chắc chắn sẽ đau lòng cùng khổ sở.
A Vi biết thứ nàng đang cầm trên tay không thể nào gọi là lễ mọn, hắn nhất định đã dùng không ít bạc để mua, bất quá lần này nàng cũng không kì kèo từ chối, hi vọng Tiểu Cẩn nhìn thấy lễ vật thế này thì sẽ hiểu được thành ý cùng dụng tâm của đối phương, về sau không còn thành kiến đối với Thần Hiên nữa.
"Được rồi, ta tìm mua mấy quyển sách đã." Thần Hiên nói.
A Vi gật gật đầu, trong lòng ấm áp.
Đi vào trường, A Vi hỏi thăm một phen mới biết lúc này đang là giờ giải lao mới dám nhờ người tìm Tiểu Cẩn từ trong viện ra ngoài. Tiểu Cẩn không nghĩ tới tỷ tỷ thật sự tới trường tìm mình cho nên liền vui vẻ khoa tay múa chân, miệng nói liến thoắng không ngừng. Hắn vừa kể cho A Vi về chuyện học hành sinh hoạt ở trường vừa nói An Tử Phú lão sư là một người không chỉ có tài giỏi giang mà còn là một người vô cùng khiêm tốn, cùng nghiêm khắc trong chuyện lễ nghĩa. Mỗi lời đứa nhỏ nói ra đều mang nét kính ý vạn phần.
A Vi biết Tiểu Cẩn là một đứa nhỏ quật cường, sẽ không dễ dàng mà coi trọng một người. Vị An tiên sinh này có thể có được sự kính trọng như vậy xem ra thật sự là một nhân vật có tài năng, số tiền bỏ ra để bái thầy nhập trường là không hề uổng phí rồi.
A Vi lại hỏi thăm tới ông nội, Tiểu Cẩn nói Kiều lão đầu chỉ ở trong thôn đi mấy nhà xung quanh trám chút chén đĩa, không xuống núi mở sạp hàng nữa. A Vi nghe vậy mới yên tâm, trong lòng định tìm một ngày rảnh rỗi xuống núi thật sớm để về Thuỷ Trúc thôn xem tình hình trong nhà mới tốt.
Tiểu Cẩn thấy tỷ tỷ không nói gì nữa, cắn môi dưới, trù trừ rút từ trong tay áo ra một chiếc hồng bao nho nhỏ.
Là một cái bùa hộ mệnh.
"Tỷ, tỷ nhớ lúc nào cũng phải mang cái này trên người có biết không. Ta cùng các đồng học đã đi miếu cầu nguyện rồi, nghe nói là rất linh nghiệm, có thể ngăn hết thảy tai hoạ." Tiểu Cẩn còn giải thích dài dòng.
A Vi lúc này mới hiểu, xem ra những tin đồn kia vẫn còn quanh quẩn trong lòng đứa nhỏ. Nàng nhíu mày: "Tỷ hiện tại sống rất tốt, ngươi còn lo lắng cái gì?"
Nàng đem hộp quà vuông vức kia đưa cho Tiểu Cẩn, nói cho đệ đệ biết Thần Hiên là cố ý mua cho hắn, lại để cho hắn nhìn xiêm y cùng giày mới trên người mình.
Tiểu Cẩn càng nhìn chân mày càng nhíu chặt. Cái tên goá vợ bại hoại kia là dùng thứ tốt cùng tiền tài đem tỷ tỷ bên cạnh hắn đoạt đi rồi!
"Tỷ, cái người đó chính là một quái nhân. Tỷ không nên bị hắn lừa gạt." Tiểu Cẩn thở phì phì.
A Vi khó hiểu: "Cái gì quái nhân? Không được nói như vậy, hắn là tỷ phu của ngươi đấy."
Tiểu Cẩn không nghĩ ngợi gì, bật thốt lên: "Canh mặn như vậy mà hắn dùng một hơi liền uống hết, không phải quái nhân thì là gì?"
A Vi nhíu mày: "Ngươi nói cái gì vậy?"
Tiểu Cẩn bụm miệng, lúc này mới ý thức được mình lỡ lời. Xem ra người kia cũng không đem chuyện canh mặn nói cho tỷ tỷ biết.
A Vi tựa hồ như phát hiện ra điều gì, hỏi dồn: "Nói mau! Không được gạt ta! Rốt cuộc chuyện gì?"
Tiểu Cẩn gãi đầu gãi tai, lí nhí nói: "Lần trước hắn tới nhà ăn cơm. . . Ông nội sai tỷ múc canh gà cho hắn, lúc đó đệ đang ăn bánh bơ trong bếp... Nghe được mấy lời của lão nhân, liền bỏ vào trong nồi... Mấy muỗng muối lớn..."
A Vi bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Thần Hiên ngày đó lại khó chịu cổ họng. Lúc đó nàng còn nghĩ là do uống nhiều rượu, thì ra là do cái đứa nhỏ bị chiều đến vô pháp vô thiên này gây ra.
Nàng không nhịn được gõ vào trán Tiểu Cẩn: "Ngươi đúng là chiều quá sinh hư, hắn là tỷ phu của ngươi đấy!" Cái tên tiểu tử này, đúng thật là... Nghĩ tới nghiên mực kia, nàng đột nhiên có chút áy náy, xem ra phần tâm ý của Thần Hiên dành cho đệ đệ nhà mình là không đâu vào đâu mất rồi.
"Nhưng mà hắn có làm sao đâu." Tiểu Cẩn bĩu môi,"Lúc sau ông nội phát hiện đã mắng ta một trận rồi, đến tỷ cũng muốn mắng ta sao."
A Vi thở dài, một lúc lâu sau mới nói: "Đã biết sai chưa? Lần sau gặp tỷ phu của ngươi thì tự mình đứng ra nhận lỗi cùng áy náy đi."
Tiểu Cẩn đương nhiên không muốn, lại không muốn chọc tỷ tỷ mất hứng, chỉ đành ừ một tiếng cho qua chuyện.
A Vi xoa đầu hắn, dặn dò vài câu rồi mới rời đi.
Tiểu Cẩn nhìn nghiên mực, trong lòng truyền đến một trận chán ghét. Xoay người trông thấy An Tử Phú lão sư đứng bên cạnh hắn nhìn theo bóng lưng thanh mảnh đang từ từ rời xa, trên mặt có chút si ngốc, cũng không biết đã đứng bao lâu...
"Tiên sinh, người... Đang nhìn tỷ tỷ của ta sao?" Tiểu Cẩn kinh ngạc.
Khuôn mặt tuấn tú của An Tử Phú thoáng chốc xuất hiện một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, đưa thước đang cần trên tay gõ nhẹ vào vai Tiểu Cẩn: "Không được nói bậy."
Hắn thuần tuý chỉ có thái độ thưởng thức mà thôi. Mỗi nét cười, nét giận của nàng đều vô cùng thanh thoát, trên người lại là lụa mỏng lả lướt, đẹp không gì sánh nổi, hắn lúc ban đầu chỉ đứng xa nhìn, đến khi nàng xoay người rời đi, hắn mới không tự chủ đi tới trước. Nếu đây là tiểu cô nương chưa thành thân, hắn cũng sẽ thưởng thức, bỏ qua xấu hổ thường tình mà chào hỏi nhưng mới vừa rồi búi tóc sau đầu nàng lại là kiểu của phụ nhân, hắn đương nhiên sẽ không quá phận. Trên đời này cái đẹp là thứ hiếm thấy nhưng vì cái đẹp mà bỏ qua lễ nghĩa thì cũng không phải là chính nhân quân tử...
Tiểu Cẩn bỗng nhiên nghĩ tới, tướng mạo của An tiên sinh tuy rằng kém người goá vợ kia vài phần nhưng lão sư của hắn là tài danh truyền xa, nhân phẩm đoan chính, nếu cùng tỷ tỷ đứng chung một chỗ thì nhất định sẽ tạo nên một đôi tài tử giai nhân. Còn cái người goá vợ kia sao? Đã thanh danh bất hảo, lại chỉ là một người trám sứ quèn...
Tiểu Cẩn không khỏi nhỏ giọng thầm thì: "An tiên sinh, nếu người tỷ phu của ta thì tốt..." Hắn chỉ là thuận miệng nói ra, không nghĩ tới thính lực của An Tử Phú lại tốt như vậy.
An Tử Phú ngẩn người, nghiêm nghị: "Tỷ tỷ ngươi đã là phụ nhân thành gia lập thất, sao ngươi lại dám nói ra những lời thế này?" Hắn vừa rồi mặc dù thất thố là thật nhưng cũng không đến mức vì mỹ nhân mà đào góc tường nhà người ta. Nhưng những lời này nếu lọt ra ngoài thì thanh danh cùng hạnh phúc của mỹ nhân kia sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.
Tiểu Cẩn đau khổ nói: "Tin đồn về người goá vợ sát nương tử người hẳn là đã nghe qua. Tỷ tỷ ta gả cho cái người goá vợ đó, sau này không chừng tỷ tỷ ta cũng sẽ bị hắn khắc tử."
Mấy chuyện tin đồn xì xầm kia An Tử Phú đương nhiên đã nghe qua, bất quá cũng không để tâm cho lắm. Lúc này liên hệ đến vị phụ nhân kia, đáy lòng không khỏi có chút tiếc hận.
An Tử Phú nhíu mi sau một lúc lâu, lắc đầu: "Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, mạng tương khắc là sách nào nói? Ngươi đã đọc được ở đâu mà dám lộng ngôn như vậy?"
"Nhưng tỷ tỷ của ta là vì chuyện ta muốn bái thầy mới gả cho người đó." Vẻ mặt của Tiểu Cẩn lúc này thập phần tự trách, ánh mắt lại có chút thầm oán nhìn An Tử Phú: "An tiên sinh, nếu người không thu đắt như vậy thì mọi chuyện sẽ không đến nông nỗi này..."
An Tử Phú nhất thời nhíu mi, chuyện thu tiền bái thầy nhập trường vốn là những người khác xử lý, hắn chỉ chuyên tâm dạy dỗ học trò, không nghĩ tới sẽ có thôn dân nghèo khó vì đứa nhỏ muốn đến trường mà phải đem nữ nhi trong nhà gả đi.
Tuy rằng chuyện mạng tương khắc là không thể tin nhưng tin đồn bình thường không phải tin đồn vô căn cứ, đương nhiên sẽ có lí do gì đó người này mới trở nên goá vợ, nhìn thế nào cũng không phải là một mối hôn sự tốt. Nếu nữ nhân kia thật sự vì chuyện bái thầy mà cắn răng gả cho người goá vợ thì chẳng phải hắn chính là người gián tiếp đẩy nàng vào mệnh khổ sao?