Hơi lạnh men theo cơn mưa nhẹ nhàng tinh tế lặng lẽ phủ xuống tòa thành tráng lệ này, mùi bùn đất theo làn mưa phùn lộp bộp không ngừng lan tỏa trong thành trì này, hơi nước mờ mịt khắp nơi. Sài Tang như biến thành một cô gái xinh đẹp mà lười biếng, khiến người ta chỉ liếc mắt một cái là đắm chìm vào đó. Nhưng thời tiết như vậy không nên uống rượu, càng không nên uống một mình. Ý thu thấm vào người, dễ hại thân.
Trong căn phòng ở một căn lầu gác, một nam tử lại uống rượu từng chén một, hắn nằm dưới đất dựa vào cây cột, giơ chén rượu lên nói với làn mưa âm u kia: "Thời tiết như vậy, nếu gió thổi tới cạnh ao sẽ thấy nước ao mông lung dưới cơn mưa phùn, cảm giác như chốn tiên cảnh. Còn nếu đi trên đường Phượng Hoàng sẽ có cô nương cầm dù giấy đi qua bên cạnh ngươi, trong đình lầu hai bên sẽ có các cô gái ăn mặc diễm lệ ném khăn tay đỏ chót xuống mời chào ngươi lên lầu, cũng có tiếng đàn như có như không vang vọng từ nơi nào không biết. Đó cũng là Sài Tang Thành mà thời thiếu niên ta ưa thích nhất."
"Công tử..." Người phía sau nhỏ giọng gọi một tiếng, hắn mặc giáp quân đội, tay trái đặt lên thanh kiếm bên hông, là một quân nhân canh phòng. Thế nhưng người được hắn gọi là 'công tử' chỉ mặc một bộ trường bào màu đen lỏng lẻo, như quý nhân vừa tắm rửa xong. Phía trước chỗ hắn nằm có một cái bàn nhỏ, trên bàn bày một bình rượu và hai cái chén, nhưng lại chỉ có mình hắn uống, thong dong điềm tĩnh, cứ như vị khách phía đối diện còn đang trên đường tới nơi này.
Nhưng vị khách đó, e là vĩnh viễn không tới.
"Huynh trưởng, không thể gặp mặt lần cuối." Người nọ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén rồi đập mạnh xuống cái bàn nhỏ. "Uổng cho Cố Kiếm Môn ta được tôn làm Lăng Vân công tử, nhưng nhìn huynh trưởng chết thảm mà không thể giết địch, chỉ có thể uống say. Lý Tô Ly, ngươi nói xem có phải nực cười lắm không, nực cười lắm không."
Lý Tô Ly thở dài, đang định mở miệng an ủi thì đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh, một luồng khí lạnh tự dưng dâng lên phía sau lưng hắn. Không khí như lập tức ngưng đọng, khung cảnh xung quanh cũng trở nên tĩnh lặng.
Mãi tới lúc có tiếng giọt mưa gõ lên cây dù trúc đột nhiên vang lên.
Tách, tách, tách.
Lý Tô Ly cả kinh, rút thanh kiếm trong tay ra, quay đầu nhìn về phía ngoài đại sảnh.
Một nam nhân mặc trường bào màu đen đột nhiên xuất hiện ở đó, trong đình viện không có cửa, Lý Tô Ly cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh của người nào hạ xuống đất. Nam nhân kia xuất hiện từ hư không như ma quỷ. Cây dù trúc che mặt hắn, Lý Tô Ly không thấy được sắc mặt. Nam nhân kia chậm rãi đi về phía này, mỗi bước đi đều tạo thành một đóa hoa nước nở rộ, hầu như không có âm thanh gì, chỉ có tiếng nước mưa gõ lên mặt dù là nghe được rõ ràng.
Nam nhân kia bước từng bước một tới gần, Cố Kiếm Môn nâng chén rượu, cứ như không nhìn thấy, nhẹ nhàng uống một ngụm. Lý Tô Ly rốt cuộc không nhịn được lao tới cửa, cuối cùng gương mặt nam nhân dưới chiếc dù giấy cũng lộ ra. Đó là một gương mặt trắng tới mức gần như không có sắc máu, ánh mắt lạnh nhạt, sắc mặt cũng lạnh nhạn, chỉ khi hắn nhìn về phía Lý Tô Ly, Lý Tô Ly mới cảm thấy người này đột nhiên biến thành một thanh kiếm rất sắc bén. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nam nhân này đột nhiên nở nụ cười nhẹ với hắn, cảm giác áp lực đã biến mất. toàn bộ thân thể hắn trở nên nho nhã như công tử quý tộc.
Lý Tô Ly chưa từng có cảm giác như vậy, hắn đột nhiên thấy hoảng sợ, vung kiếm chỉ vào nam nhân kia, gầm thét: "Đứng lại!"
Nam nhân kia rất nghe lời đứng lại cách cửa vào một quãng xa, ngẩng đầu khẽ mỉm cười, ánh mắt xuyên qua Lý Tô Ly nhìn về phía Cố Kiếm Môn đang ngồi đó chậm rãi uống rượu. Mưa rơi càng lúc càng lớn, gõ mạnh lên cây dù trúc.
"Là khách quý tới từ Ám Hà, Tô Ly, đừng lỗ mãng, để tiên sinh vào." Cố Kiếm Môn đặt chén rượu lên bàn, đứng dậy. Bên hông hắn cũng có một thanh kiếm, dài mà thanh mảnh, như một món đồ trang trí.
Nam nhân kia lắc đầu, vẫn nở nụ cười nhẹ: "Không cần, ta đứng đây nói chuyện là được."
"Trong phòng không có mưa, còn ấm áp hơn, tiên sinh không tin Cố Kiếm Môn ta hay sao?" Cố Kiếm Môn hỏi, ánh mắt đối diện với nam nhân kia.
"Nếu nói Bắc Ly còn có ai đáng cho Ám Hà chúng ta tin tưởng, như vậy chắc chắn là công tử." Nam nhân kia khẽ nghiêng người. "Chẳng qua, trước khi trở thành bằng hữu, ta vẫn không muốn bước vào chỗ của công tử."
"Ngươi đã bước vào." Cố Kiếm Môn nhìn hắn, giọng điệu sắc bén.
Nam nhân kia mỉm cười, không trả lời, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Cố Kiếm Môn quan sát nam nhân trước mắt, phát hiện mọi sắc bén của nam nhân này đều bị thu liễm lại, toàn thân từ trên xuống dưới không có chút sát khí nào. Hắn hỏi: "Ám Hà mà cũng cần có bằng hữu à?"
Nam nhân kia khẽ gật đầu: "Đương nhiên rồi, trên thế gian này cho dù là sát thủ cũng cần có bằng hữu mới có thể sống sót. Ám Hà lựa chọn công tử, cho rằng công tử có thể giúp chúng ta làm một số việc. Còn chúng ta cũng có thể làm một số việc cho công tử. Một số việc rất quan trọng."
Cố Kiếm Môn ngẩng đầu nhìn làn mưa ngoài cửa sổ, không biết vì sao một cảm giác bi thương bỗng tràn ngập cõi lòng. Hắn thở dài một tiếng: "Bằng hữu, trong miệng ngươi lại biến thành quan hệ lợi ích như vậy à?"
"Chẳng lẽ không phải à?" Nam nhân kia hỏi: "Công tử vốn có rất nhiều bằng hữu, nhưng giờ phút này bọn họ ở đâu?"
Cố Kiếm Môn lắc đầu, nói: "Nhưng những bằng hữu đó không tới, ta lại rất may mắn, ít nhất bọn họ sẽ không vì vậy mà chết."
"Nhưng kẻ địch của ngươi lại không nghĩ như vậy, cũng như huynh trưởng của ngươi, hắn vốn không có lòng tranh hùng. Hắn vì sự yên ổn của gia tộc, cam tâm tình nguyện từ bỏ quyền thế, nhưng hắn vẫn chết, chết ở Bát Biệt Thành, cách xa cố hương của mình tới ba trăm dặm. Kẻ địch của ngươi không tha cho ngươi, cũng không tha cho huynh trưởng của ngươi. Công tử không muốn bằng hữu của mình chết vì mình, nhưng bọn chúng đã cầm đao lên." Nam nhân kia chậm rãi nói.
"Huynh trưởng hơn ta hai mươi ba tuổi, ta ra đời không lâu thì cha mẹ đều mất, huynh trưởng cũng là cha ta. Mối thù này ta thề có chết cũng phải báo, nhưng không cần dựa vào Ám Hà để báo!"
Nam nhân kia xoay nhẹ cây dù trúc, bọt nước cũng chậm rãi xoay tròn theo cây dù: "Đối với công tử, chúng ta không có gì cần giấu diếm. Ám Hà ngoài giết người ra còn có bố trí quan trọng trong khắp Bắc Ly. Nhưng đám địch nhân của ngươi tiến hành hoạt động bí mật nào đó, hành động này Ám Hà tới bố trí của chúng ta, thậm chí là sinh tồn của chúng ta. Các gia trưởng không cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho nên chúng ta cần phải rút đao, nhắm vào những kẻ đó."
"Cho nên, các ngươi chọn ta?" Cố Kiếm Môn không nhìn tới hắn, ngẩng đầu lên, mưa bụi liên miên như bị người ta đổ xuống.
"Là Ám Hà lựa chọn công tử." Giọng nói của nam nhân kia rất kiên định.