Con rồng do rượu ngưng tụ thành kia chỉ trong chớp mắt đã từ một biến thành ba, chia ra tấn công ba người.
Nam tử tóc trắng duỗi ngọc kiếm vạch một cái, tập trung quan sát, lại thấy trong rượu có một con côn trùng nhỏ bơi qua bơi lại, hắn kinh hãi hét lên: "Có độc!"
Trưởng lão áo đen gầm lên một tiếng, hai tay áo ôm tới, cuốn cả ba làn nước vào tay, đột nhiên đập xuống đất. Tiếp đó hắn kéo hai người còn lại lùi hơn mười bước rồi mới ngừng lại. Hai tay áo của hắn đã bị cuốn tới mức rách nát, dáng vẻ khá chật vật.
"Ôn gia, Ôn Hồ Tửu." Trưởng lão áo đen hạ giọng nói.
Ôn Hồ Tửu không phải một hành động mà là một cái tên.
Con trai duy nhất của gia chủ Ôn gia Ôn Lâm, cũng là người tương lai sẽ chấp chưởng Ôn gia.
Người của Ôn gia rất ít khi xuất hiện trong giang hồ, luôn một lòng một dạ nghiên cứu độc thuật trong lãnh địa của bản thân. Nhưng Ôn Hồ Tửu là ngoại lệ, hắn rất thích đi lại trên giang hồ, hơn nữa hắn rất dễ nhận ra. Hắn biết thế nhân đều sợ hãi độc thuật của Ôn gia, cho nên hắn luôn mặc một bộ trường bào màu trắng, phía sau trường bào viết ba chữ - độc chết ngươi.
Còn Ôn Hồ Tửu sau khi xuất chiêu ép lui bọn họ, hắn lập tức xoay người, để lộ ba chữ đặc trưng kia.
Mọi người trong sân kinh hãi còn hơn lúc thấy Yến Biệt Thiên bị một kiếm đoạt mạng, vì cho dù là Bắc Ly bát công tử cũng chỉ coi là thiếu niên nhân tài kiệt xuất trong giang hồ, còn Ôn Hồ Tửu lại thật sự là một đại nhân vật.
Nhưng đại nhân vật này chỉ ôm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Bách Lý Đông Quân: "Tiểu Bắc Ly, có bị thương không?"
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: "Còn chưa."
"Tiểu Bạch!" Ôn Hồ Tửu giơ tay, Bạch Lưu Ly kia lập tức trườn tới, dáng vẻ kính cẩn co người bên cạnh hắn, có vẻ khá sợ hãi. Ôn Hồ Tửu xoa đầu nó: "Bảo vệ không tốt, lúc về chịu phạt nhé."
"Cậu, có phải mẹ bảo cậu tới không?" Bách Lý Đông Quân cẩn thận dò hỏi.
"Không thì sao?" Ôn Hồ Tửu bĩu môi: "Bọn họ biết ngươi chỉ chịu nghe lời ta nên bảo ta mang ngươi về. Sao nào, chơi đủ chưa?"
Bách Lý Đông Quân chép miệng: "Cũng như uống rượu, vừa thưởng thức được hương vị đầu tiên."
"Ba hoa, nói thế khiến ta lại thèm." Ôn Hồ Tửu xoay người nhìn ba trưởng lão áo đen: "Ta cũng coi là du ngoạn khắp giang hồ, nhưng lại không đoán được thân phận của các ngươi. Các ngươi là người bên ngoài? Vì sao các ngươi lại rõ ràng với Tiểu Bắc Ly?"
Trưởng lão áo đen cười nhạt: "Không ngờ lại gặp được cao thủ trên Quan Tuyệt Bảng ở đây, xem ra hôm nay phải trắng tay ra về rồi."
"Ngươi định chạy à?" Ôn Hồ Tửu cười nói.
Trưởng lão áo đen nhíu mày: "Ngươi định ngăn ta?"
"Ngươi đã không đi được." Ôn Hồ Tửu lạnh nhạt nói.
Trưởng lão áo đen đột nhiên cúi đầu, lúc này mới phát hiện hai tay đã biến thành màu đen nhánh, hơn nữa còn mất đi tri giác, hắn trợn trừng hai mắt: "Vẫn bị trúng độc."
"Ngươi quá coi thường độc thuật của ta, lại dám dùng hai tay áo ngăn cản Huyết Tuyến Du Long của ta." Ôn Hồ Tửu tung người nhảy lên, lao tới bên cạnh trưởng lão áo đen, vươn ngón tay búng nhẹ lên trái hắn, không ngờ lại búng ra một lỗ máu. Hắn ngoắc ngón tay, một con côn trùng nhỏ dính đầy máu tươi bò tới tay hắn. Hắn đẩy ngã thi thể trưởng lão áo đen kia, xoay người nhìn nam tử tóc trắng và nam tử áo tím: "Tới phiên các ngươi."
Hai người vốn luôn cao ngạo, cho dù là đối mặt với Bắc Ly bát công tử vẫn nóng lòng muốn thử, nhưng giờ phút này lại cảm thấy nỗi sợ hãi khó hiểu, đồng thời thối lui ba bước.
"Tuy các ngươi còn trẻ nhưng thực lực lại cao hơn kẻ này. Hắn có thể chỉ huy các ngươi chỉ là vì lớn hơn vài tuổi mà thôi. Người trẻ tuổi như vậy, giết thì quá đáng tiếc. Các ngươi có thể đi." Ôn Hồ Tửu thở dài: "Nhưng các ngươi phải hứa với ta một chuyện."
Kiếm khách tóc trắng nuốt nước miếng một cái rồi hỏi: "Chuyện gì?"
"Sau này nếu gặp đứa cháu trai của ta, xin hãy nhớ tha cho hắn một lần, sao nào?" Ôn Hồ Tửu hỏi.
Kiếm khách tóc trắng do dự một hồi rồi gật đầu: "Được."
"Đi đi." Ôn Hồ Tửu vung hai tay áo: "Tiểu Bạch, tiễn khách!"
Bạch Lưu Ly nghe vậy xoay tròn thân hình, đuôi dài đảo qua, nhắm thẳng vào hai người. Kiếm khách tóc trắng và nam tử áo tím không để ý tới thi thể của trưởng lão áo đen, hô to một tiếng: "Rút lui!" Rồi dẫn theo những người còn lại chạy thẳng.
Ôn Hồ Tửu xoay người, nói với đám người Cố Kiếm Môn: "Từ khi tạm biệt ở Thiên Khải, đã lâu rồi không gặp các vị công tử."
"Tiền bối." Cho dù là người ngông cuồng như Cố Kiếm Môn lúc này cũng cung kính cúi người, các vị công tử khác cũng vội vàng hành lễ, ngay cả bốn vị mỹ nam tử nâng kiệu cho Liễu Nguyệt công tử cũng khẽ nghiêng người.
"Mấy hôm nay đứa cháu trai của ta làm phiền các vị rồi." Ôn Hồ Tửu cười nói.
"Ta giúp họ một chuyện lớn mà." Bách Lý Đông Quân bất mãn nói.
Lôi Mộng Sát vội vàng nói: "Đâu có đâu có, Bách Lý tiểu công tử trí dũng song toàn..."
Ôn Hồ Tửu giơ tay ngăn cản: "Chước Mặc công tử, ta đang hơi vội, hay là tạm thời ngươi đừng nói."
Lôi Mộng Sát cười xấu hổ: "Được được."
"Chẳng hay Cố công tử định xử lý chuyện ở đây ra sao?" Ôn Hồ Tửu hỏi Cố Kiếm Môn.
Cố Kiếm Môn thở dài: "Yến Biệt Thiên đã chết, mối thù của Cố phủ coi như đã báo. Ta không tàn nhẫn như Yến Biệt Thiên, người của Yến phủ có thể đi. Nhưng hôn lễ này thì không cần, mời tiểu thư Yến gia dẫn theo môn nhân của Yến phủ rời khỏi,. Nhưng mọi ân oán tới nay chấm dứt, nếu còn muốn báo thù cho gia chủ, vậy giải quyết luôn ở đây đi."
"Yến Biệt Thiên chết thì chết thôi, còn giải quyết cái gì." Yến Lưu Ly bình tĩnh nói, đám người Bạch Mi Tiếu Lịch tự biết hôm nay tuyệt đối không còn phần thắng, cũng không nhiều lời.
Cố Kiếm Môn gật đầu: "Như vậy rất tốt."
"Nhưng hôn lễ vẫn phải tiến hành." Yến Lưu Ly nói thêm.
Cố Kiếm Môn sửng sốt: "Hôn lễ với ai?"
Yến Lưu Ly giơ tay chỉ vào Cố Lạc Ly trong quan tài: "Huynh ấy."
Ôn Hồ Tửu cao giọng cười lớn: "Thú vị, thú vị. Nhưng chuyện tiếp theo không liên quan tới chúng ta, chúng ta đi trước một bước nhé." Hắn quay người, kéo cổ áo Bách Lý Đông Quân, nhảy ra phía ngoài phủ đệ.
Tư Không Trường Phong ôm trưởng thương, nhìn theo hướng Bách Lý Đông Quân với vẻ khá hâm mộ.
Tư Không Trường Phong hướng tới giang hồ, đây là lần hắn cách giang hồ gần nhất, không chỉ làm quen với Bắc Ly bát công tử, giờ phút này còn được tận mắt chứng kiến Ôn Hồ Tửu trên Quan Tuyệt Bảng, trong lòng vốn đã kích động không thôi. Nhưng hắn cũng hiểu, tất cả mọi chuyện chỉ là tình cờ, hắn làm quen với Bách Lý Đông Quân, hắn có thể tiếp xúc với mọi chuyện, tất cả đều là nhờ vinh quang của Bách Lý Đông Quân.
Mà cuối cùng, Bách Lý Đông Quân cũng phải đi.
Hắn lại trở thành lãng khách cầm trường thương lưu lạc thiên nhai, không biết tới ngày nào sẽ chết ven đường.
Bách Lý Đông Quân quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Tư Không Trường Phong, không biết vì sao trong lòng lại thấy khó chịu. Nhưng y còn chưa kịp mở miệng, Ôn Hồ Tửu đã quay đầu lại,vung ống tay áo, giơ tay với Tư Không Trường Phong, mỉm cười nói: "Vị Tiểu Thương Tiên này, đi cùng chúng ta nhé?"