Chương 37: Thứ Gì Trong Rừng Trúc (2)

Trò Chơi Sinh Tồn: Tôi Dựa Vận Rủi Tai Họa Toàn Thế Giới

Ngân Hà Lật Tử 16-04-2025 08:56:22

Tả Nhược Hạ không khỏi cảm thán. Trên mặt đất trong rừng trúc, lá rụng dày đặc, bước lên nghe xào xạc. Tả Nhược Hạ nắm chặt chiếc rìu trong tay, cẩn thận tiến lên phía trước. Trong rừng, tiếng khóc yếu ớt thỉnh thoảng vang lên, càng lúc càng rõ ràng khi họ tiến lại gần. Dưới một cây trúc to lớn, nguồn gốc của tiếng khóc đã được phát hiện. Nòng súng của đầu lâu nhỏ đột ngột nhô ra, chĩa thẳng vào sinh vật trên mặt đất. "Đừng, đừng, đừng—" "Nó không nguy hiểm, cũng không phải là bữa tối. Đầu lâu nhỏ, cất súng đi." Đạn không có mắt, Tả Nhược Hạ vội vàng ngăn nó lại. Đồng thời, cô giao cho nó một nhiệm vụ khác: "Đầu lâu nhỏ, mi hãy chú ý quan sát xung quanh xem có con thú nào đang ẩn nấp trong rừng chờ phục kích không." Tả Nhược Hạ ngồi xổm xuống. Là một chú chó con? Cô vốn tưởng đó là một chú thỏ hay sóc bị thương. Sinh vật nhỏ bé dưới đất theo bản năng cảm nhận được có sinh vật khác đang đến gần, tiếng kêu trở nên lớn hơn. Tả Nhược Hạ lấy chiếc áo ngủ sạch sẽ nhẹ nhàng bọc lấy chú chó con. Chú chó trong tay cô run rẩy toàn thân, tiếng kêu nhỏ bé mang theo chút đau thương. "Đừng sợ, đừng sợ." Nhỏ bé. Mềm mại. Thật đáng thương. Tả Nhược Hạ không dám nhìn kỹ. Cơ thể nó đầy máu. Không biết bị thứ gì cắn, cũng không rõ vì sao lại bị mẹ nó bỏ rơi. Một lứa chó thường có nhiều con, trước đây cô từng đọc được rằng, đôi khi chó mẹ cảm thấy một trong những con chó con quá yếu ớt, không nuôi nổi nên vì nguồn lực hạn chế, chó mẹ sẽ bỏ rơi con yếu nhất. Chú chó con mà cô đang bế trên tay vẫn chưa mở mắt, có lẽ mới được sinh không lâu. Trên mặt đất có những vết máu không rõ ràng, đã đông lại và sẫm màu, lấm tấm trên lá và đất. Không biết chuyện gì đã xảy ra. Tả Nhược Hạ bế chú chó con, cẩn thận đứng dậy. "Đầu lâu nhỏ, mi có phát hiện thấy con thú hay chó mẹ nào xung quanh đây không?" Sợ làm kinh động những con thú ẩn nấp, cô hỏi bằng giọng khẽ. Chú chó nhỏ như thế này cần được bú sữa mẹ và được mẹ chăm sóc bằng cách liếm lông. Đầu lâu nhỏ với ánh sáng lấp lánh nổi lên cao, nhìn xuống bốn phía. Không có gì. Đầu lâu nhỏ lắc lư đầu qua lại. Tả Nhược Hạ nhẹ nhàng vuốt ve chú chó nhỏ trong tay. Mặc dù chú chó vẫn rên rỉ nhưng đã không còn phát ra những tiếng kêu sợ hãi như lúc đầu. Đợi một lúc, cô lại đi thêm một đoạn nữa nhưng vẫn không tìm thấy mẹ của chú chó. Có vẻ như chú chó nhỏ bị thương này đã bị mẹ bỏ rơi. Trong khoảng thời gian đi sâu vào rừng trúc, mặt trời lặn, trời tối hẳn. Không thể đợi thêm nữa, cũng không thể cứ thế để chú chó nhỏ lại trong rừng trúc. Nhiệt độ ban đêm ở đây thấp, trong rừng sương nhiều, hơi lạnh thấm sâu. Chú chó nhỏ mới sinh chưa được bao lâu khó lòng chịu đựng được, hơn nữa nó vốn đã bị thương và chảy máu, hy vọng sống sót càng mong manh. Tả Nhược Hạ quyết định đem chú chó nhỏ về nơi trú ẩn. "Đầu lâu nhỏ, đi thôi, về nhà." Nhờ sự dẫn đường của đom đóm - đầu lâu nhỏ, hai người thuận lợi đi ra khỏi rừng trúc, trở về nơi trú ẩn. "Về đến nhà rồi, mi an toàn rồi đó." Tả Nhược Hạ cẩn thận đặt chú chó nhỏ được bọc trong áo ngủ bên cạnh những quả trứng vịt đang ấp, rồi phủ thêm hai lớp vải bông. Rảnh tay, cô mở bảng điều khiển, lấy ngọn đuốc từ kho đồ. "Đầu lâu nhỏ, giúp ta trông chừng chú chó nhỏ nhé, ta sẽ quay lại ngay." Múc nửa xô nước giếng, Tả Nhược Hạ đi đến đống lửa bên ngoài nơi trú ẩn. Trong lúc đợi nước sôi, cô thêm củi mới vào mấy đống lửa để phòng thú dữ xâm nhập ban đêm. Khi nước sôi, Tả Nhược Hạ vội vã cầm ống tre quay về nơi trú ẩn.