Tiểu Điệp và những người khác, đi theo cuối cùng.
Những hộ vệ trong phủ và bọn hạ nhân kia, sớm đã nhường đường.
Thẳng đến bọn họ xuất phủ rồi, những hộ vệ và bọn hạ nhân kia, còn chưa lấy lại tinh thần.
- Lão gia.
Vương thị cắn răng, mặt mũi tràn đầy không cam lòng.
- Bốp!
Một tiếng vang giòn đột nhiên vang vọng toàn bộ đại sảnh.
Vương thị bị một bạt tai đánh ngã xuống đất, tay che mặt, ngẩng đầu, hoảng sợ mà mờ mịt nhìn phu quân của mình.
Lạc Diên Niên không nhìn bà ta, ánh mắt vẫn nhìn con trai mình.
Lạc Ngọc đứng một bên, đối với việc mẫu thân mình bị đánh, giống như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn chỗ bóng người ia biến mất nơi cửa chính, suy nghĩ xuất thần.
- Phụ thân.
Hắn đột nhiên mở miệng, chậm rãi nói:
- Kiếm kia không phải là vật phàm, cô nương kia cũng không tầm thường. Nhưng lại chỉ là thị nữ của nàng.
Lạc Diên Niên híp híp mắt, yên lặng không nói gì.
- Cho nên.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía phụ thân của mình:
- Con hối hận...
Vừa ra khỏi Thành Quốc phủ.
Lạc Thanh Chu liền chủ động buông tay ra.
Mặc dù tay nhỏ Tần đại tiểu thư rất kiều nhuyễn, mềm mịn, tiêu hồn khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Nhưng mà mạng nhỏ quan trọng hơn.
Vị sau lưng hắn thật không thể trêu vào.
Nếu như nói trước đó Bách Linh nhắc nhở, hắn đối với vị Hạ Thiền cô nương là mười phần cẩn thận, nhưng từ nay trở đi hắn chính là vạn phần cẩn thận.
Hắn cũng không muốn còn không kịp phản ứng đã bị một kiếm đứt cổ, chết non.
Tiểu Điệp cầm khăn tay đưa qua.
- Công tử, lau đi.
- Không cần.
- Nhưng mà thật nhiều nước, đều ướt hết rồi.
- Không sao.
- Hay là lau một chút đi, đều chảy xuống đũng quần rồi.
-...
Lạc Thanh Chu nhìn tiểu nha đầu này một chút, đưa tay lấy khăn tay, lau nước trên mặt trên cổ.
Nước trà có chút phỏng.
Nhưng mấy ngày nay tu luyện, rất có hiệu quả.
Lớp da có chút khỏe mạnh, nên cũng không đau rát.
Hi vọng sẽ không lưu lại sẹo.
Tần đại tiểu thư lên xe ngựa.
Phụ nhân đánh xe trực tiếp hạ màn xuống, lập tức ngồi lên xe, cũng không có ý chờ hắn lên xe.
Lại mặt không thể đi riêng.
Vậy lại mặt xong, hắn đi bộ được rồi.
Thật ra hắn thích đi bộ.
Cả người dơ bẩn, cũng không cần phải chọc người ghét thêm.
Cho dù Tần đại tiểu thư không chê hắn, hắn cũng không đành lòng làm bẩn chỗ ngồi của nàng.
Đây không phải tự ti và hèn mọn, mà là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Cô nương nhất kiếm phong hầu đang mắt lạnh nhìn chằm chằm hắn.
Xe ngựa chạy chậm.
Bách Linh và Hạ Thiền một trái một phải, đi theo bên cạnh xe ngựa.
Lạc Thanh Chu dẫn Tiểu Điệp, đi sau lưng Bách Linh, tận lực cách xa vị thiếu nữ lạnh lẽo đáng sợ kia.
Bách Linh quay đầu cười mỉm khích lệ nói:
- Hôm nay cô gia biểu hiện không tệ, chủ động cản nước trà cho tiểu thư, đến ta cũng lau mắt mà nhìn. Không giống thư sinh yếu đuối, thấy nương tử nhà mình bị ức hiếp, một tiếng cũng không dám rên.
Lạc Thanh Chu biết Tần đại tiểu thư trong xe ngựa và Hạ Thiền bên kia đều có thể nghe được, cho nên cũng không đáp lại.
Càng nói nhiều, càng sai nhiều.
Trước mặt vị kia, hắn cố gắng ít nói lại.
Huống hồ hắn cản nước trà cho Tần đại tiểu thư là chuyện nên làm, không có gì to tát.
Dù sao nàng cũng là nương tử của hắn.
Hơn nữa cũng là tại hắn mà ra.
Vị Đại phu nhân kia trong lòng hận nhất chính là hắn.
Vốn cho là tiểu dã chủng sẽ ở rể Tần gia, cưới một tiểu thư ngu ngốc, uất uất ức ức bất hạnh sống đến hết đời, ai biết hắn lại cưới nương tử xinh đẹp, dung mạo như thiên tiên như thế, bà ta không hận sao được?
Để bà ta hận đi.
Đến lúc nào đó còn khiến bà ta càng hận hơn, càng tuyệt vọng hơn chuyện hắn lấy được nàng!
- Cô gia, ngươi muốn ban thưởng có thể đi tìm tiểu thư.
Bách Linh đột nhiên cười mỉm nói, âm thanh cố ý lớn chút.
Lạc Thanh Chu vừa muốn nói "không cần", đã thấy nàng hoạt bát mà nháy nháy mắt với hắn, đưa mắt qua xe một chút, lập tức dáng người xiêu vẹo chạy tới bên cạnh cửa xe ngựa, giòn giã nói:
- Tiểu thư, cô gia vừa mới nói, đêm nay muốn cùng người chung phòng, người đồng ý không?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Lạc Thanh Chu lập tức thay đổi.
Đồng thời, hắn cảm thấy thấy không khí lạnh từ bên khác của xe ngựa bỗng nhiên đánh tới!
Hắn cảm thấy cổ phát lạnh.
Trong xe im lìm.
Vị Tần đại tiểu thư kia, cũng không đáp lại.
Bách Linh lại lớn tiếng nói:
- Được rồi tiểu thư, vậy nô tỳ đi nói cho cô gia, nói người đồng ý.
Nói xong, đi đến trước mặt Lạc Thanh Chu, cười mỉm nói:
- Cô gia, tiểu thư đồng ý, nói là ban thưởng cho người.
Lạc Thanh Chu nghi hoặc nhìn nàng.
Sao hắn không nghe được Tần đại tiểu thư nói chuyện?
Màn cửa căn bản cũng không có mở ra, cũng không thấy Tần đại tiểu thư dùng môi ngữ hoặc là dùng tay ra hiệu?
Nha đầu này cố ý trêu chọc hắn?
Nhưng nàng làm sao dám lớn mật như thế, trước mặt tiểu thư nhà nàng "Giả truyền thánh chỉ" chứ?
- Cô gia, không nói câu cảm tạ sao?