Trong tiểu viện tuyết đọng hòa tan, ánh nắng xán lạn.
Bên cạnh bồn hoa lộ ra mấy đóa hoa nhỏ phấn nộn không sợ hàn tuyết, khẽ đung đưa trong gió sớm, khiến cho mùa đông nhạt nhẽo thêm phần rực rỡ.
Lạc Thanh Chu nhắm mắt ngửi hương hoa trong không khí, cảm giác cuộc sống tựa hồ trở nên tốt đẹp hơn.
- Công tử, tân nương phu nhân đẹp không?
Tiểu Điệp thu thập phòng, thấp giọng hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hiếu kì.
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, nghiêm mặt nói:
- Tiểu Điệp, làm người không thể quá nông cạn, nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Mặc kệ nàng xấu hay đẹp, nếu đã thành thân với ta, đều là nương tử của ta, ta không quan tâm nàng có đẹp hay không.
Tiểu Điệp chớp mắt nói:
- Công tử, nô tỳ không có ý gì khác, nô tỳ chính là muốn biết, phu nhân lớn lên có đẹp hay không thôi, nô tỳ còn chưa gặp qua đâu.
Trong lòng Lạc Thanh Chu thầm than một tiếng: Bản công tử cũng giống ngươi, còn chưa có gặp qua người đâu.
Nhưng hắn không thể nói.
Dù sao tối hôm qua đã động phòng.
Nếu nói với tiểu nha đầu này tối hôm qua hắn ngay cả mặt tân nương tử cũng không thấy, trực tiếp liền bị đối phương đè lên giường ăn, thật là mất mặt.
- Chờ một lúc chính ngươi nhìn xem.
Lạc Thanh Chu ra vẻ thần bí, đi ra tiểu viện.
Kì thực trong lòng so với nàng còn gấp gáp hiếu kỳ hơn.
Mới sáng sớm, tân nương tử đi đâu chứ?
Chờ chút nữa còn phải đi kính trà.
Sau đó hắn còn phải dành thời gian đọc sách tu luyện.
Đi qua vườn hoa, đi dạo một hồi, đi tới trước cổng vòm "Nguyệt Dạ Thính Vũ"
Đi vào.
Ven hồ dương liễu rủ xuống bờ, hoa tươi nộ phóng, không khí ấm áp.
Hai chủ tớ vừa dạo bước ven hồ, vừa nói chuyện.
Trong lòng Lạc Thanh Chu đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa, trên mặt hồ hoa sen chỗ sâu, sương mù mờ mịt, mông lung, xuất hiện một chiếc thuyền con.
Trên thuyền kia có hai bóng hình xinh đẹp đang đứng, y phục tay áo bồng bềnh trong làn sương mù buổi sáng, tóc xanh lất phất, giống như tiên nữ.
Còn một người khác ở phía đuôi chèo thuyền.
Nước hồ tạo nên gợn sóng, dưới ánh mặt trời sóng nước lấp loáng.
Lá xanh hoa hồng, vô cùng đẹp đẽ.
Thuyền nhỏ chậm rãi rẽ đám sen ra, sương mù cũng dần dần thối lui.
Hai bóng hình xinh đẹp trên thuyền kia càng thêm rõ ràng.
Lạc Thanh Chu sợ va chạm quý nhân trong phủ, đang muốn rời khỏi, nhưng chỉ nhìn thân ảnh đầu thuyền kia một chút, rốt cuộc nhấc không nổi bước chân.
Ánh sáng chiếu trên mặt hồ lóng lánh, sóng nước trong xanh.
Thiếu nữ đứng ở đầu thuyền kia mặc một bộ áo trắng sáng như tuyết, đôi mắt như nước mùa thu long lanh, tóc xanh như suối, dáng người thướt tha, dưới sương mù buổi sớm, xung quanh sen hồng lá xanh làm nền, vẻ đẹp như vẽ, bồng bềnh như tiên!
Dưới sắc cam của mặt trời mới mọc tô điểm thêm dung nhan tuyệt mỹ, càng như phù dung trong lành, không nhiễm bụi trần, đẹp đến khiến người ta ngạt thở!
Thế gian sao lại có nữ tử như vậy, rõ ràng là cửu thiên tiên nữ giáng xuống phàm trần!
Lạc Thanh Chu mở to hai mắt, ngơ ngác ngây ngốc đứng ở bên bờ, không nhúc nhích.
Tiểu Điệp bên cạnh, cũng bị hình ảnh tiên cảnh trong hồ như thơ như hoạ trước mắt kinh hãi thất thần.
Thuyền nhỏ kia cũng không rẽ về hướng này.
Sương mù lượn lờ, thuyền chậm rãi lái về hướng khác.
- Cô gia, có đẹp không?
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy dễ nghe, đột nhiên vang lên bên tai Lạc Thanh Chu.
Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Bách Linh cười mỉm đứng bên cạnh hắn, thuận theo mắt hắn nhìn về phía thuyền lá trong hồ và thiếu nữ như tiên nữ tuyệt mỹ trên thuyền kia.
Lạc Thanh Chu hoảng hốt một chút, trong lòng đột nhiên có một phỏng đoán to gan.
Bởi vì phỏng đoán này, tim của hắn đột nhiên đập nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập lên, kích động thân thể không khỏi phát run.
- Bách Linh cô nương, người trên thuyền nhỏ kia.
Hắn quay đầu nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, âm thanh kích động phát run.
Ánh mắt Bách Linh nhìn trong hồ, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nói:
- Có phải rất đẹp không? Chỉ cần nhìn thấy nàng, không có ai là không kinh thán.
Lạc Thanh Chu nín thở:
- Nàng là.
Bách Linh thu hồi ánh mắt, cười nói:
- Nàng chính là vị quý nhân tới từ Ngọc Kinh, là biểu tỷ của tiểu thư nhà ta, tên là Nam Cung Mỹ Kiêu, gia tộc hiển hách, xuất thân cao quý. Nhưng tính tình không tốt lắm. Cô gia, mặc dù nàng rất xinh đẹp, nhưng sau này nếu trong phủ nhìn thấy nàng, nhất định phải rời xa.
Lạc Thanh Chu:
Thì ra là hắn suy nghĩ nhiều.
Có loại cảm giác mất mát như đột nhiên từ trên trời rơi xuống đất.
Bách Linh ánh mắt vừa nhìn về phía trong hồ, nói:
- Cô gia, ngươi thấy người đứng phía sau nàng không?
Lạc Thanh Chu ổn định tâm thần, nhìn lại lần nữa.
Sau lưng tuyệt mỹ thiếu nữ kia là một thiếu nữ mặc váy xanh nhạt.
Trong ngực thiếu nữ kia ôm một thanh kiếm, tư thái nhỏ nhắn mềm mại, dung nhan xinh đẹp, khí chất thanh lãnh, ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn về phía này.