Chương 34: Ngày Khác Lại Đến Thăm Khuê Phòng Của Ngươi

Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Bảo Kỳ 14-07-2024 12:55:48

"Tiểu mỹ nhân, cô nương ta đi đây, ngày khác lại đến thăm khuê phòng của ngươi!" Lúc Tiêu Vũ nói câu này, cố ý nhấn mạnh hai chữ khuê phòng. Quả nhiên, Ngụy Ngọc Lâm nghe hai chữ đó xong, hơi lạnh lan tỏa toàn thân, vẻ mặt như muốn ăn thịt người. Tiêu Vũ thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức cảm thấy thỏa mãn. Nàng thừa nhận, nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Ngụy Ngọc Lâm. Ai bảo sau khi Ngụy Ngọc Lâm đưa nàng về lại không cho nàng ăn cơm, hơn nữa Ngụy Ngọc Lâm còn bóp cổ nàng! Chỉ có nàng mới biết rõ nhất việc nàng ghét người khác bóp cổ mình đến mức nào. Nàng vẫn còn vết thương trên cổ đấy! Ngụy Ngọc Lâm nheo mắt lại, nhìn Tiêu Vũ trước mặt, tức giận rồi đột nhiên cười lớn. Tiêu Vũ hơi nghi hoặc, tại sao hắn còn cười? Chẳng lẽ là hắn tức giận đến mức điên lên rồi sao? Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tiêu Vũ biết là có người đến đây, cũng không dám chậm trễ, lập tức nhún người nhảy ra khỏi cửa sổ. Cùng lúc đó, Thiết Sơn từ bên ngoài đi vào. Thiết Sơn không chạm mặt với Tiêu Vũ, đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm đang ngồi ở kia, bên cạnh còn để một cái bao tải. Lúc Tiêu Vũ rời đi, cửa sổ vẫn đang mở lớn, gió thổi vào phát ra âm thanh ào ào. "Công tử! Ngài đã trở lại!" Thiết Sơn vô cùng nghi hoặc, nhưng còn vui sướng hơn. Bọn họ đi vào hoàng cung với nhau, nhưng mà hắn ta chỉ đảm nhiệm việc canh gác, sau đó Tuyên Nhân điện đột nhiên bị bao vây, hắn ta cũng không có cách nào. Hắn ta vốn định đi vào, đồng quy vu tận với những người này, cứu công tử ra, nhưng lại phát hiện những người này không bắt được công tử nhà mình. Lúc này hắn ta mới vội vã trở về phủ nhìn xem. "Công tử, sao ngài trở về được vậy? Thẩm Hàn Thu dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy sao?" Thiết Sơn rất bất ngờ. Khuôn mặt của Ngụy Ngọc Lâm bình tĩnh nhìn cánh cửa sổ mở rộng. Thiết Sơn không biết Ngụy Ngọc Lâm nghĩ cái gì, thấy cảnh như vậy, vội vàng đi đóng cửa sổ lại: "Công tử, bây giờ chưa bắt đầu mùa hè đâu, trời còn lạnh, cơ thể của ngài không tốt, sao có thể mở cửa đón gió sớm như vậy được?" Thiết Sơn cằn nhằn như một bà mẹ già. "Còn nữa, công tử, ngài lấy bao tải làm gì thế?" Thiết Sơn nói xong, hiếu kỳ cầm bao lên. Hắn ta đưa tay nhặt chiếc bao tải lên, giữ nó và nói: "Cái bao này lớn quá, có thể chứa được một người đấy! Công tử, ngài định dùng bao tải này để cướp ai à?" Khi Thiết Sơn nói điều này, hắn ta hơi háo hức. Trên trán Ngụy Ngọc Lâm nổi gân xanh: "Thiết Sơn, ngươi có thể câm miệng trước được không? Ta còn có một số việc chưa hiểu rõ ràng, cần phải suy nghĩ." Thiết Sơn là một nam nhân to lớn, khi Ngụy Ngọc Lâm khiển trách hắn ta như vậy, hắn ta lập tức nhìn Ngụy Ngọc Lâm với vẻ mặt tội nghiệp. Ngụy Ngọc Lâm lúc này không hề thông cảm với Thiết Sơn, hắn đang nghĩ về những chuyện đã xảy ra vừa rồi. Trong đầu của Ngụy Ngọc Lâm lẩm nhẩm một cái tên, sau đó cười nói: "Gan lớn thật... Tiêu Vũ." Thiết Sơn hơi sửng sốt: "Công tử, ngài nói ai? Tiêu Vũ? Sao đột nhiên ngài lại nhắc đến cái tên này?" Ngụy Ngọc Lâm đương nhiên không phải vô duyên vô cớ nhắc tới tên này, mà là hắn nhận ra, đó là Tiêu Vũ. Bởi vì khi tỉnh táo lại, hắn phát hiện ra trên cổ của nữ tặc kia có vết thương. Thân hình đó, trên cổ còn có vết ghìm chặt. Không phải là Tiêu Vũ thì còn có thể là ai nữa! Lúc này Tiêu Vũ vẫn chưa nhận thức được mình đã bị người ta phát hiện, nàng tự nhận mình cẩn thận không xảy ra bất kỳ sai sót nào, quên mất việc che giấu vết thương trên cổ. Nhưng mà trên thực tế, cho dù có người đối mặt với nàng thì cũng sẽ không phát hiện ra điều này. Chẳng qua Ngụy Ngọc Lâm lấy tay bóp cổ nàng cho nên mới phát hiện ra. Ngụy Ngọc Lâm híp mắt, đang cố gắng suy nghĩ xem vì sao Tiêu Vũ lại muốn đến hoàng cung. Cuối cùng Ngụy Ngọc Lâm nghĩ là Tiêu Vũ mất đi ngọc tỷ, trong lòng không phục, cho nên mới muốn đến trộm về, nhưng mà hắn cảm thấy khó giải thích về thái độ của Tiêu Vũ đối với hắn.