Tác giả: Bảo Kỳ
[Lưu Đày + Không Gian + Điền Văn + Vật Tư + Chạy Nạn + Xây Dựng Cơ Sở + Sảng Văn] Một ngày nọ, lính đặc chủng Tiêu Vũ mang theo không gian vật tư xuyên không, trở thành một công chúa vong quốc. Cả gia đình vị hôn phu cùng bạch liên hoa mưu đồ phản nghịch còn ép nàng phải đi đày đến nơi hoang sơ. Nàng cố gắng trong ba ngày quét sạch toàn bộ quốc khố, thuận tiện dọn luôn nhà của tra nam, vơ vét sạch nhà mẹ đẻ của bạch liên hoa, kiếm đủ tiền tài và lương thực rồi mới vui vẻ đi lưu đày. Đợi đã... Tại sao các nương nương trong hậu cung cũng phải cùng đi lưu đày với nàng? Nhìn các nương nương liễu yếu đào tơ không làm nổi việc gì này, Tiêu Vũ mỉm cười, có thể làm thế nào được đây? Đây là đã quen ăn sung mặc sướng rồi đi! Bộ đồ vải đũi giá chín, mười tệ từ kiếp trước mà các nương nương lại cho rằng đó là vật không tầm thường. Khăn tay lụa giá hai mươi lăm, hai mươi sáu đồng lại được dệt bằng tiên ti. Con đường lưu đày không dễ đi, mưa gió bão bùng, tháng sáu tuyết bay, động đất... và đủ các loại thời tiết cực đoan ùn ùn kéo đến. Cũng may mà có không gian mới có thể thuận lợi đến chỗ lưu đày, xây dựng lên thiên đường mới. Nhưng không ngờ... con tin từ Bắc Ngụy từng bị nàng vứt bỏ trước kia lại tới cửa báo thù. “Tiêu Vũ, nàng còn định vứt bỏ bản vương thêm một lần nữa sao?” Nam tử có dung mạo đẹp mắt nói với đôi mắt đỏ ngầu.