Dương Húc Minh cảm thấy quay cuồng, thân thể hắn cứng đờ khi nắm lấy bàn tay trái của Lý Tử. Hơi lạnh của tử thi tựa như đang lan dần vào trong cơ thể hắn.
Hắn gấp gáp muốn hỏi rõ tất cả những chuyện trước mắt, nhưng đại não lại bị tê liệt, khó mà suy nghĩ mạch lạc.
Khi thấy Lý Tử xuất hiện, hắn có hàng đống câu hỏi cần làm rõ. Thế nhưng mà, khi cô ấy bước ra, Dương Húc Minh cảm giác tất cả suy nghĩ của mình lại bị đông cứng.
Làn hơi băng giá, lạnh lẽo ấy khóa chặt tư tưởng hắn lại, làm hắn chôn chân tại chỗ, mù mịt nhìn người bạn gái của mình, nghe cô ấy mỉm cười khe khẽ.
- "Nếu không quay lại... anh sẽ đối diện với địa ngục trần gian..."
Giọng nói của Lý Tử không bao hàm bất cứ cảm xúc nào bên trong, ngay cả tiếng cười nhẹ vừa rồi cũng âm trầm, quỷ dị. Đây hoàn toàn không phải Lý Tử mà Dương Húc Minh từng quen biết. Hắn hoảng sợ nhìn "cô gái" vừa nhích nhẹ bờ môi bên cạnh. Chẳng lẽ Lý Tử có thể nói chuyện sao? Tại sao lại như thế?
Bên cạnh đó, tại sao cô ấy lại xúi giục hắn chọn con đường rút lui?
Chẳng nhẽ mối nguy hiểm phía trước lại kinh khủng đến như vậy?
Tại sao ngay cả Lý Tử cũng phán định hắn chết chắc?
Dương Húc Minh cảm giác suy nghĩ cũa mình sắp bị đóng băng.
Trong khi Lý Tử đang chờ mong đáp án, hắn lẩm bẩm:
- "Anh lựa chọn tiến lên..."
Bỗng nhiên, một tiếng chuông vang lên bên cạnh Dương Húc Minh. Ngay lập tức, luồng khí lạnh lẽo đông cứng cả tâm hồn bỗng chốc tan biến gần một nửa. Thoát khỏi gông xiêng trong tâm thức, tư duy của Dương Húc Minh liền hoạt bát hẳn lên. Hắn đột ngột nhìn cô nàng Lý Tử trước mắt, kinh ngạc la lớn:
- "Lý Tử? Tại sao em đến đây?"
Nhưng ngay lúc tiếng chuông vừa vang lên, bóng dáng Lý Tử cũng biến đổi, mờ dần, ảm đảm, hư hư thực thực.
Cô ấy không trả lời tiếng gọi của Dương Húc Minh, mà là lạnh lùng dời ánh mắt về một phương hướng nào đó.
Trong thoáng chốc, Dương Húc Minh nghe thấy một tiếng hừ lạnh đầy oán giận.
Sau đó, Lý Tử bỗn hất tay hắn ra, lạnh lùng xoay người đi. Ngay lúc Lý Tử quay lưng, làn sương mù dày đặc kia cuồn cuộn lướt qua người Dương Húc Minh. Một mảnh trắng xóa chiếm trọn lấy tầm mắt của hắn. Bóng hình mặc áo cưới đỏ thẫm kia biến mất trong nháy mắt giữa làn sương mờ.
Dương Húc Minh bèn kêu gào thảm thiết với theo cô ấy, chạy như điên về vị trí cô nàng vừa tan biến không lâu.
Nhưng ngay lúc hắn xông vào màn sương mù kia, một cái gì đó mềm mại bỗng va vào người hắn làm hắn té lăn ra bên ngoài.
Dương Húc Minh nghe thấy tiếng la đau đớn của Ứng Tư Tuyết.
- "Ối chu choa! Chân của tui!"
Nghe thấy giọng nói đau đớn này, Dương Húc Minh bỗng nhiên tỉnh táo lại một chút. Thế nhưng, hắn vẫn quyết tâm đuổi về hướng Lý Tử vừa mới xuất hiện kia.
Khung cảnh ổn định dần, hắn thấy trước mặt vẫn là con đường đất vàng khô cứng, tàng cây hòe hai bên, cùng những ổ gà rải rác trên mặt đất.
Những đặc điểm này không khác gì với ban nãy. Hắn chạy một đoạn trong màn sương mờ, nhưng chẳng thể nào tìm thấy bóng dáng áo đỏ nữa. Ngược lại, Ứng Tư Tuyết vừa bám theo, vừa càu nhàu.
- "Anh tông em té rồi bỏ chạy hả? Anh chạy làm gì? Có tin em báo cảnh sát là anh đụng trúng người rồi bỏ trốn không?"
Lời của Ứng Tư Tuyết làm đại não của Dương Húc Minh bình tĩnh lại.
Hắn ngừng lại, đứng trong sương mù, không chạy tiếp về phía trước nữa. Rõ ràng rằng, Lý Tử đã biến mất khỏi con đường đất vàng này.
Tâm trí hắn liền lý giải tình huống này một cách nhanh chóng. Lý Tử lại biến mất một lần nữa, hắn cũng mất đi một cơ hội nói chuyện với cô ấy.
Dương Húc Minh im lặng, chậm rãi quay người lại, đi về phía Ứng Tư Tuyết. Cô nàng có một vài vết trầy xước trên tay chân, may là không quá nghiêm trọng, không chảy máu nhiều. Đó chỉ là vết thương ngoài da, không lâu sẽ tự cầm máu được thôi.
Thấy Dương Húc Minh quay lại, Ứng Tư Tuyết tức giận nói:
- "Anh chạy đi đâu mà gấp dữ vậy? Gặp vợ của anh rồi à?"
Sắc mặt của Dương Húc Minh cau có, trông rất khó coi. Hắn im re tiến bước, nhấc Lâm Thu đang hôn mê lên, sau đó kéo Ứng Tư Tuyết đang ngồi trên mặt đất đứng dậy.
Sau khi đặt Lâm Thu ngồi vào một góc ven đường, Dương Húc Minh lạnh lùng ngồi xổm xuống, giúp Ứng Tư Tuyết kiểm tra vết thương trên tay chân. Khi đã xác nhận đó chỉ là vài vết trầy, hắn mới đứng dậy.
- "Anh xin lỗi", Dương Húc Minh nhận lỗi một cách đầy giả tạo: - "Không phải anh cố ý đụng em té đâu."
Ứng Tư Tuyết nhìn bộ dáng sống dở chết dở của Dương Húc Minh lúc này, bỗng dưng thấy khó chịu trong lòng, nhưng cũng không chọc ghẹo Dương Húc Minh nữa.
Cô ta chỉ chìa tay tới trước, trả chiếc chuông cổ lại cho Dương Húc Minh:
- "Em trả lại món đồ này cho anh."
Giọng của Ứng Tư Tuyết sặc mùi khó chịu:
- "Lúc sương mù bùng phát, em đưa tay nắm lấy anh, nhưng chỉ tóm được cái chuông anh đeo trên người.
Thấy dáng vẻ của anh và những lời anh nói, có phải là em phá hỏng vợ chồng nhà anh tâm sự, đúng không?"
Ứng Tư Tuyết vụng về phủi phủi đầu gối trong khi Dương Húc Minh im lặng hồi lâu, nhìn cô ta nhưng chẳng biết phải nói gì.
- "Đừng có nói xin lỗi em! Lúc nào rồi mà còn đóng phim buồn chiều thứ bảy hở?" Ứng Tư Tuyết nói: - "Chẳng lẽ anh không phải là đại sư diệt quỷ sao? Chẳng lẽ anh không phải tên vai u thịt bắp ngang tàng sao? Sao bây giờ nhăn nhó dữ vậy? Anh tỉnh táo lại cho em xem nào, nhanh chóng vác thanh đại kiếm dài bốn mươi mét của anh, xông vào chém chết hết mấy con quỷ kia đi.
Sau đó, em về nhà chơi game của em, anh về nhà tìm cô vợ xinh đẹp của anh.
Chẳng phải anh nói, nếu anh có thể xử lý bọn Quỷ hồn trong phó bản này, giết con Trành quỷ kia thì anh sẽ có cơ hội tâm sự với vợ anh lần nữa sao?
Giờ anh còn chờ cái gì nữa? Chuẩn bị vũ khí xông lên đi chứ!
Chúng ta đã vượt qua nhiều chông gai thử thách, giờ còn mỗi cửa ải cuối cùng trước mắt này, sao anh lại nhút nhát mất rồi. Anh có còn là đàn ông không?
Vợ của anh chỉ sống trong căn nhà của anh thôi, sau khi anh giải quyết con Trành quỷ này là sẽ có cơ hội ở bên cạnh của anh đó. Cô ấy chỉ là một u hồn Lệ quỷ mà thôi, làm sao chạy thoát khỏi tay anh?
Anh đứng dậy cho em!!!!""
Ứng Tư Tuyết tung chân đá vào đầu gối của Dương Húc Minh, mắng mỏ ác liệt:
- "Anh mà còn lằng nhằng như thế thì cắt phăng của quý đi cho rồi, làm con gái hợp với anh hơn đó!
Thái Lan sẽ chào đón anh"