Trong căn phòng sáng trưng ánh đèn, riêng toilet mở rộng cửa lại tối đen giống hệt như một cái miệng quái vật đang há to đòi mạng. Ánh sáng ngoài phòng ngủ không thể lọt vào trong toilet nên không cách nào dò xét hiện tại trong ấy đang có ai hay có thứ gì?
Ứng Tư Tuyết có thể cam đoan, mình trước khi ngủ đã bật sáng hết tất cả bóng đèn trong biệt thự, tất nhiên là cả đèn trong toilet.
Như vậy, trong lúc cô ngủ, ai đã tắt mất đèn toilet?
Và là ai lúc nãy vô thanh vô tức đã đẩy mở cửa?
Trong toilet có cái gì?
Phải chăng thứ kia đã đến rồi?
Ứng Tư Tuyết đứng nép sát thân thể vào cửa kính đi ra ban công. Mắt cô nhìn chằm chằm vào toilet đen ngòm.
Căn phòng ngủ an tĩnh vốn rất quen thuộc với cô, lúc này lại trở nên âm trầm khủng bố. Dưới gầm giường tối om... Tủ quần áo đóng chặt... Thậm chí chỗ tối dưới góc bàn trang điểm... Tất cả đều ghê rợn, tưởng như ở đó đang ngồi xổm một lão già với nụ cười quỷ quyệt, giương đôi mắt đục ngầu lặng lẽ dòm ngó cô.
Tiếng chuông cửa dưới lầu càng lúc càng dồn dập. Đối phương hẳn là thừa biết trong nhà có người, dù sao trong đêm nay cũng chỉ có căn biệt thự này đèn đóm sáng trưng.
Thế nhưng Ứng Tư Tuyết căn bản không dám đi xuống mở cửa cho gã thanh niên cổ quái lạ mặt kia.
Trong tình huống này, ai mà biết đối phương là cái gì?
Ứng Tư Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, nắm thật chặt tràng hạt trong tay, đem chuỗi hạt đè vào trước ngực mình. Tưởng như chuỗi tràng hạt dùng tiền mua được từ Phật miếu này có thể đem lại cho cô đôi chút cảm giác an toàn.
Mặc dù Ứng Tư Tuyết biết rõ những thứ này hẳn không có ích lợi gì. Mấy tấm bùa chú mua về dán ở cửa chính, tất cả các cửa phòng đều treo kính Bát Quái, trong nhà còn thờ phụng một bức tượng Bất Động Minh Vương, bản thân còn mang theo kè kè chuỗi tràng hạt nghe nói là đồ cổ rất linh thiêng này.
Nhưng bao nhiêu thứ chuẩn bị như vậy, cô vẫn không cách nào thoát khỏi những cơn ác mộng quỷ dị mỗi khi đêm về.
Cơn ác mộng về một lão già với nụ cười quỷ quyệt đang đi tìm cô.
Rõ ràng những thứ cô chuẩn bị tỉ mỉ này không cách nào chấn nhiếp lão ta.
Tiếng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên réo rắt. Ứng Tư Tuyết hít một hơi thật sâu, cuối cùng quyết định sẽ gọi báo cảnh sát. Những ngày này bị bao nhiêu thứ quỷ quái quấn lấy đã khiến cô sức cùng lực kiệt.
Tinh thần cô đã sắp sụp đổ. Hiện tại Ứng Tư Tuyết chỉ nghĩ cần phải chạy trốn rời xa nơi này.
Tiếng tim đập trong lồng ngực cô càng lúc càng mãnh liệt như đang chạy đua nước rút cùng tiếng chuông ngoài cửa. Ứng Tư Tuyết nhìn quanh phòng ngủ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên điện thoại di dộng ở tủ đầu giường.
Nếu như muốn báo cảnh sát, cô cần phải đi đến bên giường mới được.
Nhưng. . .
Nhìn gầm giường tối đen, Ứng Tư Tuyết khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
Thứ kia chắc sẽ không trốn dưới gầm giường chứ?
Ngập ngừng hồi lâu, Ứng Tư Tuyết cuối cùng vẫn không đi tới lấy điện thoại di động. Tay cô lặng lẽ chạm vào cánh cửa bên hông phòng ngủ.
Trong phòng khách, cô còn có một cái điện thoại di động.
Nếu như thứ kia ẩn núp trong phòng ngủ, thà rằng cô đi xuống phòng khách lấy cái điện thoại kia để gọi cảnh sát, như vậy còn an toàn hơn.
Ứng Tư Tuyết vặn nhẹ tay nắm cửa. ...
Vặn không được...
Tay nắm cửa bằng kim loại lạnh buốt, giống như đã bị hàn cứng lại, không cách nào xoay mở được. Cô gắng hết sức để vặn mở nhưng vẫn không có cách nào khiến tay nắm di chuyển.
Sắc mặt Ứng Tư Tuyết trở nên tái mét. Tiếng tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh.
Nỗi sợ hãi dâng tràn như bóp chặt trái tim của cô. Ứng Tư Tuyết gần như không hít thở nổi... Vì cái gì... Vì cái gì mở cửa không được?
Chẳng lẽ là do thứ kia gây ra? Nó thật sự đang ở trong phòng này? Và quyết tâm không cho cô rời đi?
Chẳng lẽ thứ kia đang trốn trong góc tối nào đó rình rập cô? Gương mặt lão già khô quắt nhăn nheo kia đang nở nụ cười quỷ dị sung sướng khi thấy cô bị nhốt cứng nơi đây?
Ứng Tư Tuyết cơ hồ bị dọa đến phát khóc. Cô cố nén sự sợ hãi, gắng gượng không để cho mình sụp đổ. Vận hết sức, cô xoay mạnh tay nắm cửa thêm một lần nữa.
Tay nắm cửa vẫn bất động như đã bị hàn chết thành một khối.
Tiếng chuông dưới lầu vẫn không ngừng vang lên. Gã đàn ông kia vẫn đứng bấm chuông, không chịu rời đi?
Hơn bốn giờ sáng rồi, tên cổ quái quỷ dị này đến tìm cô làm gì? Chẳng lẽ là đồng bọn của lão già kia? Đang chặn đường trốn của cô ra phía cửa chính?
Nghĩ đến khả năng này, Ứng Tư Tuyết sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu. Đêm nay cô sẽ chết ở đây sao?
Khủng hoảng vô hình lấp đầy nội tâm cô. Cảm giác như cô đang đứng mon men bên bờ vực , chỉ cần cử động nhẹ sẽ rơi xuống núi, chết vô cùng thê thảm.
Nhưng đột nhiên, tiếng chuông cửa dưới lầu im bặt. Tất cả chìm vào yên tĩnh như ban đầu. Dường như gã đàn ông kia không đợi được nên đã rời đi.
Tiếng chuông biến mất khiến Ứng Tư Tuyết thở phào, kẻ kì dị kia rốt cục cũng đi rồi sao?
Ý nghĩ này vừa nổi lên, trong toilet bỗng truyền đến tiếng bước chân. Tựa hồ có một lão già đang chậm chạp lê bước đi ra. ... Kịch kịch. . Kịch kịch...
Nghe âm thanh này, Ứng Tư Tuyết mặt xám ngoét. Cô hoảng sợ trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào toilet.
Trong không gian yên tĩnh của phòng ngủ, tiếng bước chân chậm rãi vang lên vô cùng chói tai và khủng bố tinh thần. Bước chân đi vài vòng trong toilet, cuối cùng chuyển đổi phương hướng, từ từ đi ra phía ngoài. ... Kịch kịch. . Kịch kịch... Kịch kịch. . Kịch kịch...
Từng tiếng chân chậm rãi đi tới cửa toilet, tưởng như đã sắp bước ra ngoài. Nhưng trước cửa toilet rộng mở, Ứng Tư Tuyết lại không nhìn thấy bất kỳ ai đang đi ra. Tất cả đều trống rỗng vô hình, chỉ có tiếng bước chân vẫn vang lên chậm rãi đến gần cô.
Bụp
Đèn trần đột nhiên lóe lên rồi vụt tắt. Cả căn phòng chìm trong bóng tối đen đặc. Ứng Tư Tuyết đứng tựa vào cửa kính giật mình hoảng sợ gào lên:
Á Á Á Á Á
Cùng lúc đó, một gương mặt già nua với nụ cười quỷ quyệt xuất hiện từ trong bóng tối, ngay trước mặt Ứng Tư Tuyết.
Mùi hôi thối gay mũi phả trực tiếp vào mặt cô. Ứng Tư Tuyết kinh hoàng hét lên khi nhận ra có một đôi tay khô gầy đang tóm chặt lấy hai vai của mình.
Gương mặt trắng nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn, nụ cười quỷ quyệt cùng hơi thở hôi thối như mùi xác chết, lão già tỏ ra vui vẻ dí sát mặt vào Ứng Tư Tuyết. Tiếng cười của lão phát ra rin rít như tiếng hai thanh kim loại chà sát vào nhau khiến người ta sởn gai ốc.
Cơ thể Ứng Tư Tuyết cứng ngắc đầy tuyệt vọng. Sự lạnh lẽo băng giá truyền từ hai tay lão già sang bả vai cô rồi lan tràn khắp người, khiến cô cảm giác ngay cả ý thức của mình cũng đang chậm chạp đông kết.
Mùi hôi thối nồng nặc trực tiếp phả vào mặt khiến cô buồn nôn mà không thể nôn được. Ứng Tư Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt chờ chết.
Đúng lúc này, ngay sau lưng cô truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Xoảng
Có thứ gì đó đập mạnh vào cửa kính ban công.
Trong tiếng kính vỡ loảng xoảng, một thanh kiếm to bản với tạo hình dữ tợn trực tiếp xuất hiện từ sau lưng cô, bổ thẳng vào lão già trước mặt.
Bên tai Ứng Tư Tuyết vang lên một giọng nói đàn ông trầm ấm:
- Tiểu Tư!