Từ Tiểu Khê lắc đầu: "Em sẽ không đi nữa, ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ."
Nghe vậy trên mặt Lý Linh Linh bớt đi mấy phần nhiệt tình: "Làm gì đây?" Cô ấy chỉ xuống đất.
"Trồng ít rau, chúng em ở thành phố ăn rau không tiện lắm."
Từ Tiểu Khê có thể nhìn ra được, sự nhiệt tình của cô ấy đối với mình không phải là thật.
Lý Linh Linh ồ một tiếng: "Vậy được, lát nữa đến nhà ăn cơm nhé, chị bảo chồng ra đường mua vài món."
"Không cần đâu, chị dâu hai, em sẽ đi ngay." Từ Tiểu Khê không muốn ăn bữa cơm này.
Lý Linh Linh khăng khăng phất tay đi về nhà.
Từ Hoài nhìn cô ấy rời đi, sau đó quay đầu lại nhìn Từ Tiểu Khê.
"Dì nhỏ, mợ ấy có muốn nhà của ông ngoại không?"
Từ Tiểu Khê gật đầu, nhà ở tại các thôn ở nông thôn thường được coi là đất thuộc sở hữu nếu có sổ hộ khẩu trong thôn, nhưng nếu gia đình không có con trai, con gái mặc định sẽ gả ra bên ngoài, thì đất đai trong thôn coi như được giao cho người thân cùng dòng họ, gia đình chỉ có con gái không có con trai gọi là tuyệt hậu, ở quá khứ không có con trai sẽ bị người đời chê cười.
"Sao con nhìn ra được?"
Từ Hoài đã chăm sóc em trai ở quê nhiều năm như vậy, nhìn sắc mặt của rất nhiều người, cậu có thể nhìn ra được.
"Thật ra cô ấy cười rất khó coi, cũng không thật lòng."
Từ Tiểu Khê vươn tay vỗ vỗ vai cậu: "Dọn dẹp đồ của chúng ta đi, rửa tay rồi ăn cơm."
Từ Hoài thu dọn tất cả nông cụ đặt cạnh tường.
Lý Linh Linh lại đi ra gọi họ vào nhà ăn cơm với thái độ càng nhiệt tình hơn.
"Tiểu Khê đã kết hôn chưa? Ở Đế Đô nhiều năm vậy mà không yêu đương gì sao, nếu có thì dẫn về cho người thân xem đi."
Cô ấy thấy cuộc sống của Từ Tiểu Khê ở Đế Đô không tệ, khuôn mặt trắng nõn này, chắc chưa phải chịu khó khăn bao giờ.
"Em chưa kết hôn, cũng không định kết hôn, tính toán lâu dài bây giờ là chăm sóc cho hai đứa nhỏ." Từ Tiểu Khê nở nụ cười trên mặt, giọng điệu nhẹ nhàng.
Lý Linh Linh kinh ngạc sững sờ một lát, sau đó cười ngượng ngùng: "Con gái sao có thể không kết hôn chứ? Đây đều là muốn..."
"Vậy kết hôn có lợi ích gì chứ?" Từ Tiểu Khê trực tiếp cắt ngang lời nói của cô ấy, mở miệng hỏi cô ấy.
Lý Linh Linh nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của Từ Tiểu Khê, trong một lúc vậy mà không nói được gì.
Từ Tiểu Khê không muốn kết hôn, kiếp trước không muốn, kiếp này cô cũng không có ý định này, cô có tiền có thời gian có công việc, đối với cô kết hôn là bỏ đi những ngày tháng tốt đẹp, giống như việc phải đi chịu khổ chịu tội.
Bởi vì hai gia đình thân thiết, nên khoảng cách giữa hai nhà cũng rất gần nhau, theo con ngõ rẽ vào ngồi nhà đầu tiên là nhà Lý Linh Linh, cũng là nhà chú hai của Từ Tiểu Khê, chú hai này là anh họ của cha Từ Tiểu Khê.
Chú hai làm nhà thầu, mấy năm qua ông kiếm được rất nhiều tiền, nhà ông cũng xây thành một căn nhà nhỏ ba tầng, ông có một trai một gái, con gái là con cả, con trai tên là Từ Thiên Hoa chồng của Lý Linh Linh, hai người có một con trai và một con gái.
Từ Tiểu Khê bước vào thì nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi gầy gò đen nhẻm, chính là chú hai trong trí nhớ của nguyên chủ.
"Chú hai."
Chú hai mỉm cười gật đầu: "Tiểu Khê trở về rồi, đúng là chúng ta đã lâu không gặp nhau, lần này cháu quay về sao không nói tiếng nào, mau vào nhà ngồi đi."
Lý Linh Linh ôm một quả dưa hấu vào cắt dưa để trên bàn cho mọi người trong sân.
Từ Tiểu Khê cũng không khách sáo, quả dưa hấu này khá ngon, giòn và ngọt, buổi chiều về nhà sẽ mua một ít rồi cho vào tủ lạnh.
Chú hai trò chuyện với Từ Tiểu Khê thì lại nhớ về ba mẹ cô.
"Nói đến cùng, vẫn là người thân của chúng ta, họ Từ của chúng ta là Từ tổ tiên."