Ông Vương đang chơi cờ trong công viên, vợ ông đang trông cháu ở bên cạnh, nghĩ tới việc tối nay phải ăn bữa ăn không ngon mà mình nấu, tâm trạng lập tức trở nên không tốt, người ta nói lúc trẻ còn nghèo không ăn được đồ ăn ngon thì thôi, bây giờ có tiền có tuổi rồi, không sống thêm được mấy năm nữa cũng không được ăn ngon, thật uất ức.
"Ông ơi, chiều nay cháu làm món ăn mới, là canh cá viên, còn một ít, có thể phiền ông ghé chỗ cháu lấy mang về nhà được không? Để ông với bà Triệu ăn."
Ông Vương nhận được cuộc gọi này, lập tức đứng dậy: "Không chơi nữa, không chơi nữa."
Ông lão đối diện ôi một tiếng: "Cái lão Vương này, nói không chơi nữa là không chơi nữa à."
Ông Vương đi đến bên cạnh bà Trịnh: "Tiểu Từ làm món ngon, nói muốn cho chúng ta, bây giờ tôi sẽ đi lấy, bà đưa cháu về trước đi."
Mắt bà Trịnh cũng sáng lên, bà bế cháu gái nhỏ lên: "Đi thôi, về nhà nào."
Từ Tiểu Khê đưa đồ ăn đóng gói cho ông Vương, sau đó đi xe điện chở Từ Trì về nhà.
Ông Vương về nhà lúc sáu rưỡi, hôm nào con trai và con dâu cũng tan làm lúc sáu giờ, lúc này đang nấu ăn trong bếp, cả hai đều rất hiếu thảo, nghĩ rằng trong thời tiết nóng bức này ba mẹ sẽ không có khẩu vị, còn chăm sóc con giúp mình rất vất vả, cho nên tan làm họ lập tức ra chợ mua xương sườn và cá về nấu cơm.
Bà Trịnh ngồi trong phòng khách trông cháu, nghe thấy tiếng cửa nhà thì đứng dậy, sau đó nhìn món đồ chồng đang cầm trên tay, nháy mắt ra hiệu ông mang vào phòng ngủ của họ ăn, có ít như vậy, cho con trai và con dâu ăn thì họ không ăn được, thiệt thòi ai cũng không thể thiệt thòi họ.
Con trai của ông Vương tên là Vương Chí Cương, con dâu tên Triệu Mỹ Hà.
Vương Chí Cương đang định đến tủ lạnh để lấy trứng gà thì thấy ba mình xách một túi đồ, dáng vẻ lén lút.
"Ba, ba làm gì vậy? Ba mua đồ ăn đóng gói bên ngoài à? Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, đặc biệt là những quầy hàng ven đường, nếu ăn bị bệnh thì sao?" Nhiều thứ rất dễ bị hỏng vào mùa hè, Vương Chí Cương có chút lo lắng nói.
Triệu Mỹ Hà nghe thấy giọng nói của chồng ở bên ngoài thì đi ra khỏi phòng bếp, trong tay vẫn cầm muôi múc cơm, thấy sắc mặt ông đã sa sầm xuống, cô ấy đứng bên cạnh kéo tay áo chồng: "Ba, Chí Cương chỉ biết nói nhiều, ba đặt lên bàn đi, lát nữa chúng ta ăn cơm." Sau đó, cô ấy bắt đầu nói với chồng: "Bố là người ăn giỏi nhất trong nhà chúng ta, anh đã bao giờ thấy ông ấy thiệt thòi trong ăn uống chưa? Tốt hay xấu còn chưa phân biệt được sao?"
Ông Vương nghe thấy lời của con dâu nói mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
Vương Chí Cương biết lời mình vừa nói có hơi sốt ruột, anh ấy mỉm cười với ba.
Bữa tối hôm nay của nhà họ Vương cực kỳ phong phú, cá chép kho và xương sườn hầm.
Triệu Mỹ Hạ bế con gái qua đặt lên ghế ăn của em bé.
Bà Trịnh đặt một phần cá viên ở trước mặt mình, phần còn lại để cho chồng, sau đó mở nắp ra, một mùi thơm tràn ngập phòng khách.
Ông Vương ngửi một chút, sau đó bê bát canh uống một ngụm lớn, nước canh tươi ngon, còn có vị ngọt và chút đắng, nhưng dư vị lại ngọt ngào, sau đó ông gắp một miếng cá viên, hài lòng gật đầu, đây là cá viên được làm thủ công bằng thịt cá thật sự, nấu bằng lương tâm, Tiểu Từ có lương tâm, mà tay nghề thì khỏi phải nói.
Vương Chí Cương thấy ba ăn thỏa mãn như vậy thì ngó đầu qua nhìn.
Bà Trịnh lấy một cái bát nhỏ gắp mấy viên cho cháu gái mà không cho cháu uống canh, vì sau khi ăn cơm xong cô bé còn phải uống sữa bột.
Triệu Mỹ Hạ cũng thấy ba mẹ ăn ngon như vậy thì cũng muốn nếm thử, nhưng thứ nhất cô ấy thấy không còn nhiều, lấy đồ ăn của người già cũng không tốt, thứ hai, vừa rồi thái độ không tốt, bây giờ nói ra sẽ rất ngại.